1 tháng 2, 2012

Đêm đã khuya.

Đêm hôm nay lại khuya bằng đêm hôm qua, tâm trạng và suy nghĩ không khác đêm qua là mấy, suy ra ngày mai không khác ngày hôm nay là mấy, chưa giải quyết được vấn đề gì hết.
Ngổn ngang với hoang mang và những dấu hỏi của một năm trước đây, đọc lại lời khuyên của bậc tiền bối 1 năm trước đây, cảm thấy khô khốc, và đầu óc không ngừng biện hộ.

Ngổn ngang với tình yêu mới chớm nở nhưng lúc nào cũng sống trong sự khắc khoải, chờ đợi và hâm hấp.
Chợt phì cười, vẫn cái ước muốn cũ rích, được nghỉ phép mấy ngày để suy nghĩ cho đã đời, dường như vài tiếng mỗi buổi tối chẳng đủ. Không đủ dài để dòng suy nghĩ có thể đi từ việc bắt đầu, hưng phấn, đấu tranh, tìm tòi, chán nản, bình tâm, bước ra ngoài hít thở, đi bộ thật lâu trên bãi cỏ, viết lách lung tung và ra quyết định.

Sau 1 năm làm công việc tưởng chừng khiến mình bỏ cuộc giữa chừng, được xếp loại hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, được mọi người khen hết lời, nhưng mình tự biết mình đang sắp phải đối đầu với những cái khó gì của công việc này, cái không thích, không đam mê nổi cái công việc này. Sếp thân thiết bảo là em phải bỏ bớt cái tính xã hội, thì mới mong thanh thản với nghề, trong một mớ những cái xấu xa, bất cập, hãy cố gắng chấp nhận, miễn mình là cái tốt nhất được rồi.

Bác Phú à, thu nhập được tạo ra, mua sắm cũng thích thật, 100 triệu không phải cái gì quá khó, muốn nuôi 1 đứa em hay 2 đứa em cũng đc. Nhưng rốt cuộc, thấy mỗi ngày trôi qua hết 12h với công việc mà mình ko thấy sự đam mê sáng tạo, khai mở, chỉ toàn là đấu tranh, chiều chuộng hoặc đe dọa một ai đó, cố gắng tuân thủ một cái gì đó bất cập... quả thật là khiến người ta thấy vô nghĩa.

Giờ tiếp tục kiếm tìm niềm đam mê thực sự, không ngừng, giống như Steve Jobs dạy. Hiện giờ chỉ có 1 cách duy nhất có thể nghĩ ra là phải đọc thật nhiều sách, để biết thêm và nghĩ đến thêm nhiều sự lựa chọn, để biết đâu trong công cuộc kiếm tìm ấy, có thể bắt gặp một điều gì ý nghĩa. Bắt đầu những công việc khác quá mất nhiều thời gian. Tóm lại là, từ mai, khép mình lại, không chờ đợi hay liên kết với bất cứ ai cả (một cách chủ động), để ngẫm nghĩ, đọc thật nhiều sách, sẽ ghi chép lại chi tiết suy nghĩ, phân tích để ra quyết định.

Không chờ đợi, liên kết một ai cả, đọc lại cái câu này thấy mình buồn cười quá, mình sẽ nói thẳng ra là mình không chờ đợi, suy nghĩ về bạn Trọng nữa đâu, không có ý định rủ bạn ý đi ăn kem nữa đâu. Thấy tình yêu làm mình cũng khá là mệt mỏi, suốt ngày chờ đợi mong ngóng, nhắn tin nhiều quá thì sợ người ta chán, gặp trực tiếp thì không biết nói gì, mình thích ngắm mãi khuôn mặt ấy, nhưng ngắm quài cũng kỳ quá. Muốn cười haha.Chụp một tấm hình trong điện thoại cũng nỡ tâm xóa mất, mà cũng may là bạn ấy xóa, chứ không chắc mình phát điên với việc xem hình bạn ấy trong điện thoại. Tương tư chán thì cũng mệt và tự điều chỉnh mình bằng việc ra quyết định như trên. Nhưng mà ngày mai vô làm, sẽ rất khó chịu, vì khi phải đối mặt với việc khó mà mình không thích, ý muốn online kiếm bạn ấy lại trỗi dậy trong mình như cơn thèm thuộc phiện. Haha.

Haizz, tối nay viết có vẻ huỵch toẹt quá, ko giống mình lắm. Để xem ngày mai thực hiện được mấy phần những gì đã nói. Bực bội thay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét