Đôi lúc lại tự mình hoặc là cho người khác cơ hội làm đau mình một cách thảm thương, đến nỗi không thể rời khỏi được những suy nghĩ và nỗi buồn đó, rất muốn ngồi tĩnh lặng để phân tích tình hình một cách lí trí là cần phải tiếp tục như thế nào để có thể vui vẻ và hài hoà với thực tại. Nhưng lúc nào cũng vậy, Osho vẫn nói đúng, cần có thời gian để chờ đợi cảm xúc ấy đi qua.
Cứ hành động theo ước mơ và hoài bão.
Cứ vui với nhau nếu vẫn còn có thể vui, vẫn còn có sự quan tâm, chia sẻ và hiểu nhau.
Cứ gặp gỡ những người mới, cho mình và tất cả mọi người cơ hội để tìm thấy một nửa. Bỗng nhớ câu nói rất vui của mấy đứa 9x thú vị mà mình biết, ai cũng có một nửa của mình, nếu chị đang không có, chưa nhận ra, chưa tìm thấy ai là một nửa của mình, thì chắc chắn ở đâu đó, cũng có một người đang loay hoay chưa tìm thấy một nửa của mình, yên tâm đi…
Cứ làm bất cứ cái gì mà cho rằng tốt cho sức khoẻ.
Cứ im lặng và rúc thật kỹ vào chỗ nào tuỳ thích nếu lúc nào thấy buồn đến không thể chịu đựng nỗi.
Chỉ là yêu bản thân mình thôi mà sao thấy khó kinh khủng đến thế, muốn khóc quá…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét