Chắc anh không bao giờ đọc mấy thứ nhảm nhí ở đây đâu nhỉ, đọc làm gì cho thêm nặng lòng, anh nhỉ?
Nhưng mà đề phòng là một ngày đẹp trời, anh có ý định muốn tìm biết về em, khi mà em không mở điện thoại và anh cũng không có cách gì liên lạc với em được:
Em tắt điện thoại không phải vì cái truyện của Hương Thị mà anh nói em biết đâu nhé, nó chỉ làm em nhớ lại mong muốn có một khoảng thời gian không dùng điện thoại của mình thôi. Chứ còn truyện ấy, thì, không biết phần sau thế nào, và em cũng chưa đọc đến đoạn “thuê bao quý khách …”, nhưng phần đầu quá ngột ngạt, dồn nén, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chấp nhận một cuộc sống như thế hoặc sẽ sống một cuộc sống như thế.
Hành trình tìm sự cân bằng và sống thật sự của em đã bắt đầu rồi, bắt đầu bằng việc sống trong tĩnh lặng và tập trung nhiều nhất cho bản thân.
Mặc dù em biết rõ dẫu cho mình có là một cặp, dẫu anh có chấp nhận tình cảm của em, thì hạnh phúc cũng không phải điều chắc chắn, nó không giống như ta muốn chiếm hữu cái gì đó, như tiền bạc của cải, mà nhiều khi có nó rồi, ta vẫn cứ có những lúc vui lúc buồn, những lúc bí bách và cùng quẫn và đôi khi nó chẳng đi đến đâu cả, hoặc là nó chưa đến thời điểm để có thể đi đến đâu cả. Nhưng việc nghĩ đến anh đã trở thành một thói quen, một sự nghiện ngập không lý giải nổi, và nó càng trở nên vô phương khi cơn nghiện luôn được thoả mãn, khi việc em có thể biết anh ở đâu, làm gì, việc anh có thể dễ dàng gặp em mỗi khi anh muốn đi dạo hay là em muốn gặp anh khi em muốn ra ngoài đổi gió chỉ với một tin nhắn một cuộc điện thoại.
Nên em cho mình thời gian này để thử thách chính mình, tập sống mà không cần quá nhiều đến sự hiện diện của anh. Và cũng là cho cả anh nữa, thời gian để anh xem lại chính tình cảm của mình, hoặc là yêu cô ấy nhiều hơn, và em sẽ không là người thứ ba xấu số và xấu xa, hoặc là …
Rất có thể, hết cái cuộc im lặng vớ vẩn này, chẳng có gì xảy ra, và em lại là một cô bạn thân hiền lành ngu ngốc của anh, là người chat với anh cuối cùng mỗi đêm, là người đi dạo cùng anh sau những ngày làm việc nhàm chán hoặc căng thẳng, là bạn nhảy, là người thường nhắn tin hỏi anh đang làm gì nhất, là người cuối cùng của những sự cuối cùng.
Nhưng dù gì, cứ thử xem sao…
PS: cái áo caro anh mặc hôm nay (chủ nhật, ngày 12/5 – một ngày đẹp trời, mưa mát và mình đã tập nhảy rất vui) anh mặc rất hợp và đẹp anh à, có nhớ là em đã đi đổi nó cùng anh không? Có lẽ em đã từng khen rồi, nhưng mà em cứ thích khen mỗi khi em thấy đẹp. Cũng như khi em thấy trăng đẹp, thì em sẽ vẫn thốt lên như thế, dù trăng đã đẹp từ rất lâu rồi.
Đọc tới đoạn này "người thứ ba xấu số và xấu xa" chị bật cười :D.
Trả lờiXóaĐọc comment của chị em cũng bật cười khoái trá :))
Xóa