Cậu đấy nhé, tớ vừa
post bài mới chưa được 1 ngày, người ta chưa kịp đọc bài đấy, thì cậu đã là chủ
đề mới nhất mà tớ viết tiếp.
Ừ tại cậu cả, hôm qua
vừa nhắc nhở tớ xong là tớ đang làm quá và cái gì quá cũng không tốt. Nên hôm
nay tớ chẳng dám hó hé gì đâu, tớ im lặng hoàn toàn rồi đấy nhé.
Nhưng mà thực tế thì tớ
cứ thấy lo ngay ngáy. Không hiểu mấy ngày nay có chuyện gì mà cậu cứ lo cứ buồn
thế, tớ chưa thấy ai lo vì một việc sẽ được định đoạt vào một ngày nào đó trong
tương lai như cậu, 15/2, và cậu liên tục nói là cậu không ngủ ngon được cho đến
ngày đó.
Tớ vẫn chưa thấy một động
tác like nào mới của cậu hay một comment mới nào trên Facebook, ngôi nhà tinh
thần ấy của cậu vắng lặng như tờ, tớ chực chờ để lại dấu chân ở đấy cho cậu vui
khi cậu trở lại nó, rồi lại sực nhớ lời nhắc nhở của cậu, thế là tớ lại ghé
qua, liếc vào và len lén ra đi.
Khi tớ không nhắn tin
cho cậu, không gọi điện cho cậu, tớ cũng sẽ rất lo là hôm nay không biết cậu buồn
hay vui, cậu đã hết ho chưa, không được dùng máy tính nhiều không biết cậu có
khó chịu không.
Hôm qua, tự nhiên tớ vỡ
ra là có khi đúng là cậu chỉ cần tớ như một người bạn thân thật, vì chính tớ
cũng như thế, tớ cũng quan tâm và đáp lại với một số người mà tớ không yêu – mà
chỉ thương, nhưng tớ mãi coi họ đã trở thành một phần cuộc sống của mình, một
phần đã từng quen thuộc, một phần cần được quan tâm nếu lâu lâu không gặp.
Hôm nay tớ lại bắt gặp
một con người khác, cũng có những đứa con gái thân thiết như kiểu tớ với cậu,
nhưng rồi cũng phải thừa nhận rằng, “không có nhà chúng mình nào hết” “không thể chia sẻ không
gian viết lách, suy nghĩ, ngồi đần, trống trải, im lặng, thèm chuyện trò, uống
trà, ăn chocopie, ngủ, ngái ngủ…của mình với bất cứ ai” ***; thì tớ thấy rằng cái cương quyết chỉ làm bạn
thân của cậu là hợp lý và chấp nhận được, chứ không phải như tớ tự nghĩ rằng hẳn
cậu cũng yêu tớ mà cậu không biết thôi. Hà hà, viết đến đây, thấy mình ngốc dã
man, đồ con gái ngốc nghếch và nông cạn. Và có lẽ, chính tớ cũng sẽ cần một
không gian riêng như thế, để viết lách, để đi gặp C3, bạn mùa hè xanh, mấy em
cùng ngân hàng, để nấu nướng, để ăn sữa chua, để đọc blog của người khác, để
nghe chỉ một bài hát cả trăm lần một buổi tối và để ngồi thẫn thờ nhìn màn hình
nhớ cậu.
Nhưng mà cậu biết
không, cậu giống như một màn sương khói mỏng nhưng cứ bảng lảng trong đầu tớ,
như một chất hóa học đã ngấm vào lớp màng não tớ mất rồi. Khi tớ chạy xe đi
làm, mà thấy ai có dáng ngồi xe thật thẳng, thì tớ nghĩ đến cậu, khi ai có nhúm
tóc phía sau hơi dài và hơi quăn 1 tý, thì tớ nghĩ đến cậu, khi ai đó đi chiếc
LX trắng đên, thì tớ nghĩ đến cậu, khi ai đó có những ngón tay sạch và vuông vức,
thì tớ nghĩ đến cậu, khi tớ đi loanh quanh ở Trương Định, Nguyễn Đình Chiểu thì
tớ biết, cậu đang làm ở gần đó, khi tớ liếc qua đôi tay mình đang đeo đôi bao
tay đó, thì tớ nghĩ cậu cũng có ít ngày đã đeo đôi găng này, khi thấy ai đeo
kính mát, thì tai tớ hồi tưởng cả một đoạn hội thoại hôm cậu hỏi tớ về kính mát
và tớ bảo rằng tớ thì ra đường không cần kính mát cũng đã đủ ngầu rồi. Khi ngồi
ăn chay rất ngon với mọi người ở chỗ tớ làm, thì tớ lo lắng là, không hiểu những
người như cậu thì bị gì mà chỉ ăn được mỗi thịt nhỉ. Khi tớ đổ xăng và thấy một
người bán vé số, tớ lắc đầu ái ngại không dám nhìn vào mặt họ, thì tớ nhớ cậu
đã luôn mua một tờ từ những người như thế và đưa cho tớ… Và thế là, người ta sẽ
thấy một con bé cứ có những nụ cười bất chợt, những nụ cười mông lung trong
không khí, ở những điểm bất định, và những ánh mắt buồn, những sự nghe người ta
nói nhưng điếc đặc vì một tiếng nói bên trong.
Tất cả… đã đều là cuộc
sống, bản thân nó đã là sống, ngay trong từn khoảnh khắc, không cần kết cục,
không cần bất cứ quyết định nào.
Nhạc nền: Tình ca phố
- Đức Tuấn http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tinh-Ca-Pho-Duc-Tuan/ZWZE0A96.html
***: trích từ blog Cậu ấm thơ ngây.
***: trích từ blog Cậu ấm thơ ngây.
Ngồi đọc lại thấy bài này viết hay ghê :)) haha
Trả lờiXóaBây giờ đọc lại thì chỉ thấy mình ngốc, vì cái giai đoạn gần 15/2 đó, cậu đang hẹn hò và quyết định yêu một cô gái khác... Nỗi đau này, có lẽ tớ vĩnh viễn không hiểu được vì sao như thế.
Trả lờiXóa