9 tháng 12, 2012

Mưa tháng 12, biến đổi khí hậu, ngày tận thế và ...

Giữa giấc ngủ ngon lành sau những suy nghĩ và hoạt động mệt nhoài của cái tuổi hăm mấy đầy trăn trở, khi trời gần về sáng, nó bỗng nghe đâu mưa rào rào. Mùa này mà Sài Gòn mưa thiệt lạ quá. Đúng là cũng nên mưa một trận, sắp vào Noen rồi mà nóng oi bức và khó chịu không thể tả. Bầu không khí ngồn ngột.
Hôm qua gặp bạn trước hiên nhà lúc tối, nó đã bâng quơ nhìn lên trời tìm một cơn gió mát như mọi khi có dịp bước ra khỏi nhà nhưng bầu trời đặc quánh và không trăng, như nhăn mặt, như cau có. Và hễ khi nào nóng quá chịu hết nổi thì trời sẽ làm một trận mưa như kiểu ai bức xúc quá sẽ bưng mặt khóc ngon lành, ròng rã cho nhẹ nhàng.
Mưa đánh thức nó lúc sáng sớm như thế này khiến nó nhớ mùa mưa Gia Lai đau đáu. Có lẽ đó là thứ nó nhớ nhiều nhất về Gia Lai. Những ký ức về mưa cứ trở về ồ ạt trong tâm trí. Có bao giờ người ta lại nhớ thiên nhiên đến vậy, không có câu chuyện gì, không có nhân vật gì, chỉ có mưa. Mưa ngày nó càng bé lại càng u ám, tầm tã và lúc nào cũng kèm theo gió ù ù vu vu nghe lạnh lẽo đến khiếp người, nằm trong nhà cứ nghe tiếng mảnh tôn bị bong tróc đâu ngoài kia chạy lạo xạo trên mái nhà hoặc bay xuống sân, đường ngõ vắng hoe. Mưa buồn nhưng tinh khiết, sạch sẽ, đúng kiểu mùa mưa.
Nó mỏi người không nhích dậy được nhưng trí nghĩ chập chờn cảm giác về mưa và khát khao tìm về bầu không khí không bao giờ có ở Sài Gòn và cũng không còn nguyên vẹn nếu bay về phố núi ngay bây giờ. Nó mơ hồ nghĩ đến sự biến đổi khí hậu.
Rồi không chịu nổi việc phải tiếp tục nghe và tưởng tượng về mưa trong bóng tối, nó khoác áo ra ban công, nhìn xuống đường, nhìn lên cột điện, rồi lên trời. Nó vui một chút vì khung cảnh khá âm u nhưng rõ ràng bầu khí quyển vẫn đùng đục và khó thở, sự ô nhiễm có thể cảm nhận được khi bạn phóng tầm mắt lên không trung.
Mưa buổi sớm hiếm hoi vào tháng 12, nhưng Sài Gòn vẫn vậy, phía ngã tư Hàng Xanh còi xe luôn hú hét, vội vã và bức bối. Sài Gòn đã đông đến mức nếu có vài người vì mưa bất chợt mà muốn chậm một chút để gần mưa lâu một chút, thì chẳng ăn thua gì so với số người không hề xô cảm vì mưa mà chỉ thấy bực bội khi con đường sinh kế bị mưa làm cho chậm chạp, khó khăn và ướt át.
Rồi nó lan man nghĩ về ngày tận thế, về NASA, hẳn là nếu có những dự báo thực sự về ngày tận thế đang xảy ra giữa các hành tinh, giữa Trái đất và Mặt trời, thì NASA cũng chẳng làm gì và chẳng báo cho ai biết cả. Vì người ta sẽ nháo nhào đòi chạy lên Trăng, lên Sao Hỏa, người ta sẽ điên rồ vì sợ chết đến mức nào. Nhưng cũng biết đâu, người ta sẽ buông bỏ, sẽ trở về bên người thân, gia đình, sẽ nói lời yêu thương vẫn còn chưa kịp nói, người ta sẽ ôm hôn nhau chừng nào có thể. Có khi mười mấy ngày cuối cùng đó lại là mười mấy ngày đẹp nhất của loài người cũng nên.

1 nhận xét:

  1. thich' cau ket @Có khi mười mấy ngày cuối cùng đó lại là mười mấy ngày đẹp nhất của loài người cũng nên.

    Trả lờiXóa