Thú thật là tôi không xem blog là nơi đơn thuần để thích viết gì thì viết, viết một cách vô tội vạ, tôi luôn cố đem đến cho những ai đọc blog của mình một giá trị nào đó, về cuộc sống, về chất văn của tôi (dù tất cả đều quá giản đơn mộc mạc, manh mún, mang tính cá nhân quá sâu sắc)... Nên tôi không một tý nào muốn người đọc blog mình phải đọc những dòng như thế này, nó tủn mủn, bùn chán và quá dễ dàng bắt gặp ở đời thường, phim ảnh.
Nhưng mỗi khi như thế này, tôi không tài nào cầm lòng, không tài nào chợp mắt được, nếu tôi không viết ra, không trải lòng mình.
Đêm nay, lại một đêm nữa thật buồn. Mặc dù, đã quá quen với việc thất vọng trước tình cảm của con người, trước sự trơ như gỗ đá. Ừ thì tôi cũng tự biết rằng tình cảm không bao giờ có thể miễn cưỡng được. Thậm chí, tôi đã chấp nhận bình thường hóa mối quan hệ ấy, như hai người bạn thân, là một người bạn tốt, sẵn sàng ở bên để lắng nghe, chia sẻ, để vô tình làm cho người ta thấy dễ chịu hơn trước những điều khó chịu của cuộc sống.
Để rồi, sau mỗi lần nói chuyện như vậy, ai đó đỡ buồn hơn trước sự phụ bạc của người khác, đã không biết rằng người ấy đang làm tôi buồn. Tôi thực sự thấy thương hại chính mình, sao mình có thể kiên nhẫn, bao dung và cứng cỏi đến mức ấy, không hiểu nỗi mình nữa. Hình như sau mỗi lần bị tổn thương thì người ta lại càng dứt khoát, mạnh mẽ và nước mắt chẳng có lấy một cơ hội nhỏ để trào ra, cảm giác là hoàn toàn có thể kiểm soát được chính mình để bắt đầu lại, không vấn vương, không bi lụy nữa.
Mà tại sao cùng là xúc cảm, người ta lại quá dễ bị ấn tượng và ám ảnh bởi cảm xúc buồn hơn là vui. Mới trước đó mấy tiếng, tôi đã rất xúc động trước sự quan tâm nhẹ nhàng và chân thành cùa thầy giáo tôi - người mà tôi luôn kính trọng và quý mên, là hình tượng tôi ngưỡng mộ nhất từ trước đến giờ, mặc dù mai là 20/11, ấy vậy mà thầy đã chủ động hỏi thăm tôi nữa kia, vậy mà tôi đã chẳng nghĩ đến việc viết bất cứ dòng nào về chuyện ấy.
Những ngày này, tôi vẫn rong chơi vô tư lự và cho mình được tự do làm gì thì làm, đọc gì thì đọc, gặp ai thì gặp, để tâm hồn thoải mái và cảm nhận rõ nhất là mình thích điều gì, để có một hướng đi kiên định cho thời gian sắp tới. Nhưng sự quan tâm của thầy bỗng chạm vào tôi khẽ khàng, nhắc nhở mình không chỉ sống cho riêng mình mà còn cho những người xung quanh với bao ước vọng, hoài bão được đặt vào mình. Tôi lại muốn mình cố gắng nhiều hơn nữa, quyết tâm hơn nữa, cứng cỏi và tỉnh táo hơn nữa. Rồi thầy nói, nếu tôi có gì thay đổi thì báo cho thầy biết với, như thể sự tồn tại và biến cố của tôi cũng có ý nghĩa với thầy vậy, ấm lòng biết bao...
Thế mới biết, đôi khi sự quan tâm của những người thương yêu ta, khiến ta lo cho mình còn hơn cả vì chính bản thân ta nữa. Vẫn yêu cuộc sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét