Không thể nào mô tả hết cảm xúc đã trải qua khi xem hết phim này.
Có những lúc cười rũ rượi, có những lúc buồn, lúc cảm động.
Xem mấy tập cuối cứ khóc đi khóc lại.
Tình yêu cao đẹp, tình yêu chân thành, tình yêu lung linh... tất cả làm mình muốn được hoá thân vào nhân vật, được sống trong phim. Mình muốn quên hết cuộc sống này, quên hết lo toan phiền muộn, quên hết cái khốn cái khó chịu trước mặt, quên hết những suy nghĩ thường tình.
Mình cũng không muốn hoài bão mơ mộng cao xa, không muốn dính đến chứng khoán, tín dụng, và những mớ tin tức kinh tế loạn xạ. Chỉ muốn sống giản đơn, cốt làm sao cho tình yêu luôn đong đầy là được, vừa đủ để sống thôi. Nhưng mà ngẫm lại thì nhân vật Chun-ha trong phim đã chơi chứng khoán thành công, và khẳng định được vị trí của mình trong gia đình, có thể đưa vợ con đi ăn quán sang và đi du lịch cũng hay đó chứ.
Giờ mình cảm thấy việc so sánh với những người mà mình cho là thành công hơn mình, giỏi giang hơn mình là một điều cực kì phí phạm. Mỗi người ở vị trí con đường của mình, không ai có thể biết ai sướng, ai hạnh phúc hơn ai, mỗi người đều có những niềm vui, nỗi buồn riêng, v.v...Nếu mình đi so sánh với người ta tức là mình đang làm cho chính cuộc sống của mình bớt hạnh phúc.
Sống hết mình, tìm cho mình những niềm vui, yêu thương mọi người và tận hưởng những giây phút bình yên.
Em đã nhận ra được điều giúp e hạnh phúc hơn, cô gái nhạy cảm và thông minh
Trả lờiXóa