14 tháng 12, 2014

Nghĩ về những bông hồng

Một tuần thật dài quá, tôi ngoi ngóp trong những giờ dạy học, những lúc nấu ăn, những đêm khuya cố viết cái gì đấy, hoặc cố đọc cái gì đấy, và xen giữa là những cơn chờ đợi một vài người mà tôi quan tâm, những tin nhắn ngoi ngóp ra đi không thấy hồi âm. Những ngày đầu sự nóng lòng còn khiến tôi sa sầm và bải hoải. Về sau, thời gian đủ dài để tôi đi qua sự khắc khoải, mọi thứ trở thành bình thường, lắng đọng và thấu hiểu cho người khác.

Ngày thứ bảy rồi cũng đến. Sáng ra tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, ước chi có thể nhắn cho học sinh là hôm nay cô mệt quá, mình nghỉ nhé. Nhưng tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi, rồi tôi bật nhạc của Joe Hisaishi và bắt đầu quét dọn phòng học sạch sẽ để chờ các em đến rồi bắt đầu học nghiêm túc cùng các em. Trưa đến tôi đưa em gái ra ngoài ăn. Về theo lối Điện Biên Phủ, tôi bắt gặp một quầy dọc đường những bông hồng sặc sỡ đề biển hoa hồng Đà Lạt 15000/bó.  Đã lâu, việc dạy học bận rộn, khiến tôi không mua hoa thường được như lúc trước. Những lần ra chợ sao khó gặp hoa đẹp quá, hoặc nở tung bung, hoặc không đẹp như vạn thọ, hoặc đẹp thì quá mắc như hoa ly. Tôi lựa được ba bó hoa hồng nhiều nụ, nguyên lành, hồng cánh sen và vàng.

Buổi chiều có ý rủ rê ai đó ra ngoài một tý cho khuây khỏa, nhưng chả tìm được ai cả. Chán chê, tối đến tôi lao vào dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ tinh tươm. 12 giờ đêm, tôi ngồi tận hưởng cảm giác thư thả khoan khoái. Tôi cho việc dọn dẹp tỷ mẩn, từng thứ một, là một việc thiền rất hay. Tôi ghé mắt lên bàn thờ, thấy những bông hồng sặc sỡ, tôi thắp một nén nhang. Trong mùi hương ấm nồng, tôi thấy bình an và hài lòng không tả được. Như thường lệ, cuối ngày tôi và gái nhắn tin hỏi han nhau. Tôi hỏi hôm nay gái có vui không, đã đi đâu làm gì. Rồi tôi khoe, hôm nay tớ mua hoa hồng về cắm, nó đẹp đến nỗi trông nó như hoa giả vậy. Quả thực, tôi thấy dợm miệng, nhầm, dợm bàn phím, khi tôi so sánh như vậy, tại sao tôi cho là nó đẹp, nhưng tôi cũng lại bảo nó như hoa giả nhỉ? Và tôi gửi hình cho gái xem nữa. Thời buổi công nghệ có vẻ tiện quá, mọi thứ đều nhanh chóng, ngay tức khắc và dễ dàng.

Gái phán ngay, “cậu so sánh nghe ghê quá, những bông hồng của cậu quê quá, màu đó không đẹp, màu đó là do họ nhuộm” rồi gái gửi cho tôi hình những bông hồng nhập khẩu từ Anh do sếp của gái mua, màu sắc trông khác hẳn, và quả thật, đúng là nó rất sang, nó khác hẳn cái vẻ quê kệch diêm dúa của những bông hồng Đà Lạt nhuộm màu mà tôi đã không hề hay biết.

Tôi buồn như chết vài tấc lòng. Lời của gái như gáo nước lạnh tạt vài mặt tôi, hình như những buồn rầu vẫn chưa đủ, dù cho tôi đã cố gắng tự tìm niềm vui trong việc dọn dẹp thì tôi vẫn không được phép có những giây phút vui nhỏ nhoi trước khi đi ngủ. Là tại tôi thôi, ai bảo tôi tìm đến con người làm gì, hay là tại tôi sân si, hay là tại tôi không cầu tiến và lắng nghe những điều đúng, điều mới mà tôi chưa biết?

Rồi tôi nghĩ về những bông hồng, tại sao lại khó đến thế nhỉ, chỉ là mua một vài bông hồng về cắm thôi mà, tại sao ngay cả chuyện đó cũng khó đến vậy?
Là tại nông nghiệp ở nước mình không đủ phát triển nên không thể tạo ra được những giống hồng đẹp như của nước Anh sao?
Hay là tại những người bán giả dối, thay vì để những bông hồng có màu tự nhiên lại đi nhuộm màu cho thành quê kệch giả tạo?
Hay là tại những người mua, ai bảo hoa tự nhiên không chịu mua, hoa ế quá nên họ mới phải nhuộm?
Hay là tại xã hội đang suy đồi đến mức này, mọi thứ đều giả tạo, lừa lọc nhau qua lại, ngày càng xa dần tự nhiên, và phản bội cái đẹp chân chính?

Tại sao xã hội lại phân hóa đến mức này, chỉ có người giàu mới được thấy những bông hồng nước Anh xinh đẹp, và do đó, chỉ có người giàu mới biết phân biệt đâu là đẹp, đâu là sang, đâu là giả tạo, còn bọn dân đen thì hài lòng với vẻ diêm dúa, màu mè. Chao ôi, lúc này tôi thấy tôi thua kém, quê kệch và ngu ngốc không khác nào những bông hồng kia. Cái chứng khổ dâm này hình như với tôi mỗi ngày nó một trầm trọng hơn.

Hay là tại cách nghĩ của chính tôi. Tôi nên chấp nhận sự giới hạn về nguồn lực. Tôi không thể vừa xoay xở với việc dạy học bận rộn, nào phải dọn dẹp, nấu ăn, viết và đọc, lại vừa hoàn thiện những lĩnh vực khác của đời sống như thời trang, style, có kiến thức về tất cả những việc mua bán khác, như mua những bông hồng chẳng hạn, và nhất là khi tôi đang sống ở một nơi đất chật người đông, nơi thành phố của những món hàng công nghiệp, nhất là khi tôi đang sống ở Việt Nam, nơi những điều giả dối thì nhiều hơn những điều thật, và cả cái thời đại này nữa, thời đại của những sự suy đồi, mà nói như Alain de Botton là một “secular world” bị thống trị bởi CNN và Walmart.

Tôi mơ ước về một vùng nông thôn trong lành nào đó, buổi sáng thì trồng cây và làm nông, buổi chiều dạy trẻ con học, sống gần gũi với thiên nhiên và xa rời những chuyện mua bán dối trá này. Nhưng liệu rằng có dễ dàng không, khi đất đai, sông ngòi và bầu khí quyển cũng đang dần bị ô nhiễm rồi.
Trốn chạy, lúc nào đó cũng là những suy nghĩ sớm sủa và dễ dàng. Nhưng có lẽ bất khả thi. Mọi thứ ta phải chịu đựng hôm nay là do chính ta đã gây ra từ những duyên nghiệp trước, nên không có cách nào ngoài việc chính mình phải thay đổi. Mỗi người phải tự làm những cái thực chất và dừng thôi giả tạo trong chính nghề nghiệp của mình. Và những năng lượng giống nhau, sẽ hút lấy nhau và tạo ra một xung lượng kết nối, lan tỏa. Những lúc như vậy, tôi thường nhớ đến Hằng Mai, Bút Chì và rất nhiều những người khác.

Tôi thấy khá hơn và tôi thấy tâm bằng an trở lại, nói như khẩu ngữ của giang hồ là “bình tình, tự tin, đừng cay cú”.  Nhưng ít nhất, tôi sẽ phải hạn chế tiếp xúc, hạn chế mua bán và khoe khoang, bởi hình như lúc này, sự giả tạo và hời hợt vô cảm đang lấn át, tôi không muốn lãng phí năng lượng vào buồn phiền và những cơn khổ dâm nữa.  Tôi phải bỏ bớt những màu mè và ra vẻ.

Phải chăng tôi cũng đang màu mè ra vẻ khi viết và post những dòng này?

2 nhận xét:

  1. Hàng ngày chị có ngồi thiền hở chị. E có thấy chị hay so sánh những việc của chị với việc ngồi thiền :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị có biết chút ít về thiền, nhưng công việc quá bận, chị vẫn chưa tập được thói quen đó. Tuy nhiên, thực ra thiền là ở việc không suy nghĩ gì cả và sống ngay tại khoảng khắc thực tại, không một ý niệm gì cả, nó có thể nằm trong bất cứ hoạt động nào của đời sống, miễn em làm nói với sự tập trung, ngay tại khoảnh khắc đó, bình yên, nhẹ nhàng, không lo nghĩ, thì sẽ là thiền. Ví dụ: vẽ thiền, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, v.v...

      Xóa