9 tháng 11, 2014

Người đã về rồi

Lúc dầu sôi lửa bỏng như này, lúc công việc ngập không kịp thở, đáng lẽ ra không nên viết gì, không nên viết gì.

Ơ nhưng sao mình cứ viết, à tại vì mình bị khùng. Xưa giờ mình vẫn khùng, cho nên mình chưa lấy chồng được. Làm trụ cột gia đình mệt lắm, khó lắm chứ chẳng phải chuyện chơi. Ông bà ta cứ bảo đàn ông trụ cột gia đình chứ mình là mình thấy phụ nữ mới là trụ cột. Vừa phải làm việc để đóng góp về kinh tế, vừa phải chăm sóc cơm áo cho chồng và con, vừa phải dạy con học và trang trí nhà cửa, lại phải lo giữ chồng nữa.

Ơ nhưng nói chuyện lấy chồng làm gì nhỉ, đang định nói chuyện anh Ấm mà.
Anh ấy về Hải Phòng không thèm chào mình một câu, lại chỉ nói chuyện ấy với bạn cùng nhà với mình, trong khi bạn ấy chỉ mới biết anh ấy thông qua mình, mình nhớ ngày xưa mình phải mất mấy tháng ròng ảnh mới accept friend trên Facebook mà. Lúc đầu mình định giận rất nhiều.

Nhưng mình nghĩ lại, mình giận như thế là mình vì bản thân mình chứ không phải vì ảnh, không phải là vì mình thương ảnh. Ảnh về HP chắc là tốt cho ảnh nhiều, nên ảnh mới quyết định thế, nên thôi, mình cũng chả giận gì nữa. Trong cùng một thành phố thì cũng thế, ở một thành phố khác thì cũng thế, cứ dõi theo nhau qua Facebook cũng được rồi. Sự gặp gỡ không có nghĩa lý gì mấy. Đôi lúc mình thấy ảnh như là hiện thân cho cái đẹp và sự thuần khiết, sự trong veo một nhân cách dịu dàng, còn mình chỉ là kẻ phàm phu con trẻ. Không có chuyện trò, mà cứ ngắm nhìn có lẽ tốt hơn. Alo, alo, Ngọc Tròn gọi thánh thần và đại bi hội thượng phật bồ tát, mong cho con giời ấy sớm viết được tác phẩm đẹp, đẹp theo nhãn quang của chính người ấy.

Ơ nhưng mà mình cũng mong sao mình không xài Facebook nữa, lẩn đi đâu đấy thật dài thật lâu, rồi một ngày trở lại, thành một con ác quỷ thật sự, hoặc là không bao giờ trở lại cũng được. Cơ mà cũng không thế được, muốn viết về con người, phải ngắm nhìn con người.

Trở lại chuyện Ấm, hôm mình buồn chuyện anh Ấm, mình tỉ tê với Quỳnh, bảo là anh ấy về HP thật rồi. Vậy mà Quỳnh còn ngô nghê hỏi, cậu còn muốn gặp lại anh ấy không, rồi gửi link sự kiện "Những triệu chứng" cho mình, ý Quỳnh là Ấm đã đánh tick vào là anh ấy sẽ đến sự kiện đó. Ối dời ơi, anh ấy đã về HP thật rồi, sao cậu còn mơ màng, anh ấy chỉ đánh tick vào để cổ vũ và quảng bá cho nó thôi, một sự kiện nghệ thuật và điện ảnh mang tính độc lập cần được cổ vũ, do thiên tài quấn tả gì đấy các thứ chủ xướng cơ mà.

Thôi, xin chào. Xuất hiện những triệu chứng rồi đây.




2 nhận xét:

  1. Ê bà, tui khoái cái nón kia rồi nha. Bà có tàng hình tui cũng nhìn ra cái cằm ví cái miệng. Ha ha...
    Có người đi dìa HP, có người ở lại trong lòng bơ vơ. Hớ hớ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hớ hớ, ngày mới dui dẻ nha bà. Dù người có về hay ở thì lòng tui vẫn bơ vơ. Cuộc đời như một chuyến viễn du không có ngày kết thúc.

      Xóa