10 tháng 3, 2014

Thuyết lượng tử và những trò lố của Ngọc, Châu và chuột


Cảm giác ăn no xong, đọc đọc gì đó đến mỏi mắt rồi ngả lưng trong căn phòng của mình ngủ một chút thiệt là thích thú quá đi mất. Nhu cầu căn bản khi bị mất đi rồi có lại cũng đủ khiến người ta sung sướng. Thêm đêm hôm qua là khoảng 4 đêm tôi không được ngủ đàng hoàng. Đêm thứ nhất tôi mơ thấy 1 đàn chuột, đêm thứ 2 và đêm thứ 3 tôi nghe rõ tiếng con gì sột soạt dưới gầm, và đêm thứ 4 như thế này:

12h, tôi và Châu lục đục chuẩn bị đi ngủ, thì thấy chuột chạy từ bàn học qua lò vi sóng. Có lẽ sau 3 đêm mà không tìm được gì ăn chuột đang tìm đường đến vùng đất mới. Nếu có một thứ để tôi sợ thì tôi sẽ nghĩ ngay đến chuột. Sợ đến nỗi la lên thất thanh ở bất cứ đâu tôi thấy chuột, tôi không thể bẫy, dính hay làm bất cứ chuyện gì với nó, và chỉ cần nghĩ đến nó đang trong phòng thì tôi không cách gì đi ngủ được, nói chung là sự hiện diện của nó dù là sống hay chết đều khiến tôi sợ. 

Đoang...! Châu đểnh đoảng làm vỡ cái ly sứ, chuột sợ quá lại chạy ngược từ lò vi sóng vào bàn học. Cứ thế này thì chuột sẽ cứ chạy qua chạy lại mãi thôi. Tôi bàn với Châu việc dọn đường cho chuột ra.  Chúng tôi di chuyển mọi thứ trên đường đi dự kiến ngắn nhất ra đến cửa cho chuột, dồn lại về một góc phòng, bịt kín tất cả những nơi nó có thể bò đến và lẩn trốn, tạo thành một chiến hào thực thụ, chỉ còn lại cái bàn học và tủ lạnh sát bàn học. Nào bàn bếp, chén bát xoong nồi, kệ gia vị, ti vi, tạp chí, các loại hũ thực phẩm, sọt quần áo, sách cũ, lò vi sóng, chăn gối, mệt quá thì tôi uống sữa đậu nành, Châu đang làm quay sang thấy tôi uống sữa nhăn mặt hài, tôi chìa ly sữa ra bảo nó "uống chút sữa đi lấy sức!" nó cầm lấy làm một hơi chỉ còn chút xíu ở đáy ly.

 Rồi chúng tôi ngồi trên ghế, co chân lên, lấy chổi thọc vào gầm bàn để xua nó ra, nhưng không thấy động tĩnh gì, rồi chúng tôi cũng lôi cái bàn về phía chiến hào của mình. Châu và tôi đã hết lời khuyên ngăn "chuột ơi, chúng tao không giết mày đâu, mày hãy ra đi" nhưng có lẽ nó không tin, nó trốn rất kỹ, rất tĩnh vào phía sau tủ lạnh. Chúng tôi rút điện tủ lạnh, và đeo bao tay cao su vào, dịch cái tủ lạnh từng chút một để chuột được rộng đường tháo chạy, cứ làm được một chút thì chúng tôi lại nhảy lên ghế. Châu thì ngồi ghế nhựa, tôi thì ngồi ghế nệm có bánh xe, nhiều lúc tôi lê mình trên ghế, Châu cười và bảo "vãi cả tàn tật!".  

Chiến hào đã dựng xong, chỉ còn lại cái tủ lạnh trơ ở giữa, dù có đập có kêu hay dù có giả vờ lặng im thế nào chuột cũng không ra, chắc chuột cũng sợ không kém gì tôi. Hết cách, tôi nói Châu "Ngọc sẽ dùng biện pháp cuối cùng, liệu pháp tâm lí". Tôi lấy ipad, định mở bài Chú đại bi thì chưa kịp mở, chuột chạy cái đánh vèo ra khỏi phòng, để lại chị em tui sung sướng vì kỳ tích, để lại tôi lần đầu tiên giảng cho Châu nghe về cái gì đó mà nó lại không chế giễu hoặc bảo tôi là "đừng có color nữa" và tôi cũng không phải giỡn lại là "cho life nó colorful". Tôi nói với Châu về thuyết lượng tử, về cách làm thế nào và tại sao, bằng suy nghĩ người ta có thể điều khiển thực tại xung quanh mình. 3h sáng.

3 nhận xét:

  1. Những cô gái thường làm những chàng trai mệnh danh là phái mạnh phải say mê những trạng thái như sợ chuột, đuổi chuột của các cô gái như em đó!

    Trả lờiXóa
  2. e cười sặc sụa khi đọc đến đoạn đề cập đến "chú đại bi". hok khéo e lại cuồng chị mất ^^

    Trả lờiXóa
  3. Gì mà cười dữ vậy, chắc thấy chị khùng quá chứ gì, hihi, chị có những niềm tin kỳ lạ như vậy đó ... đoạn đó ý chị muốn nói rằng, mọi sự sắp đặt có khi xảy ra ngay khi ta khởi phát tâm niệm rồi, chứ chưa cần đến việc ta phải hành động, vì suy nghĩ, tâm niệm cũng là sóng năng lượng, như bất cứ vật chất nào khác.

    Trả lờiXóa