Khi
có tiền người ta bận rộn, khi hết tiền người ta rãnh rỗi đến không ngờ.
Nhớ lại,
mới cách đây khoảng 2 tháng mà cuộc sống đã thay đổi 180o. Có tiền,
ta có thể chủ động đề nghị cô tập dance cho ta chắc chắn 1 tuần 1 lần, ta học
bóng bàn, đi bơi. Không tiền, cô vẫn cho ta học miễn phí, nhưng phải ưu tiên giờ
cho các bô lão có tiền, thế là sáng nay ta “thất vũ”, cười, không tiền, ta cũng
chẳng tập bóng bàn. Thay vào đó ta làm ô-sin cả ngày chủ nhật, chủ yếu là chăm
sóc cây, nấu bếp và ti tỉ những thứ linh tinh khác. Chiều 4h ta về rồi. Chiều
chủ nhật và chiều thứ 7 lúc nào cũng đẹp, nắng hiền, gió mát và người không quá
đông, nếu bạn đi với tôi vào trúng một chiều như thế, thì chắc chắn tôi sẽ hỏi
bạn là bạn có thấy thế không. Dong xe qua những con phố Sài Gòn, ta chẳng biết
làm gì, cũng không muốn về lại căn phòng chật hẹp, nóng nực và thiếu không khí.
Thực ra thì, cơ bản là vì nếu buổi chiều đẹp như vậy mà phải ở rú trong nhà thì
thật là tiếc.
Thử
tưởng tượng xem, nếu một ngày vào dịp lễ, em gái bạn về quê, anh bạn thân thì
không thể đi đâu ra khỏi nhà, kỳ thực là nếu anh ta có thể đi ra khỏi nhà vào
lúc này thì anh ta cũng sẽ đi đến nơi không có bạn ở đó, bạn sợ phải nhắn tin
hay rủ rê ai đó vì sợ người ta trả lời là có việc bận rồi, thời buổi này, người
ta lúc nào cũng bận, bận đủ độ để nếu ta không đặt lịch trước thì không tài nào
gọi một cái mà họ có thể đến ngay, thường là thế. Và nhất là bạn cũng không có
tiền để chơi nhởi một cái gì, như shopping hay đi bơi, thì bạn sẽ thế nào đây,
bạn sẽ nghĩ gì và làm gì???
Nói
thế thôi, chứ tôi thấy lòng nhẹ nhàng lắm, sự trống vắng, sự không có gì cũng
là một thứ quà tặng đáng yêu của tạo vật đó, thời buổi này mấy ai mà được rãnh
rỗi thế.
Tôi đi
mua vài thứ vớ vẩn với bộ mặt ngớ ngẩn. Rồi tôi ghé De Javu, ngồi một mình, và
thích thú với sự một mình, tôi thích đồ ăn ngon và thức uống ngon, ở đây ngon
nhất là món kem sữa đậu đỏ đó, có lẽ đừng và cũng không cần thiết phải chọn thức
uống gì khác, nếu quán café của bạn có phong cách hay, nhạc hay, nhưng đồ uống
tệ và làm hời hợt, thì chắc chắn bạn sẽ mất điểm trong mắt những khách hàng
thích ăn uống như tôi. Ngồi uống tỳ tỳ đến gần hết khi còn chưa kịp viết được
vài dòng. Tôi cũng thích trai đẹp và hiền nữa. Những người đẹp mà hiền thường
thì không kiêu ngạo, dễ gần và dịu dàng. Tôi ước mình có thể hỏi, có ai nói với
anh là anh rất đẹp trai chưa. Người ấy vẫn đứng ở đây, lảng vảng quanh đây, chú
ý đến sự có mặt của tôi, lúc thì cố thắp nến cho bàn của tôi, lúc thì đề nghị dọn
ly nước khi tôi uống gần hết, hì hì, tôi thì cứ thích uống cho đến khi nghe tiếng
ống hút rột rột mới thôi. Con gái thật hay, con gái có thể biết khi nào bạn
nhìn cô ấy và để ý đến cô ấy, dù cô ấy không nhìn vào mặt bạn đâu. Nhưng thú thật
là tôi chẳng dám tự tin vào điều đó đâu, vì tôi sợ phải thất vọng, lúc nào cũng
thế.
Có một
câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu của tôi, rằng, ta có hai lựa chọn, hai điều hạnh
phúc để làm, hoặc là tạo ra những thứ tinh tế, hoặc là kiếm thật nhiều tiền để
thưởng thức những thứ tinh tế do người khác tạo ra. Vậy thì, giờ ta phải làm gì
đây, làm trong nghĩa cụ thể là làm cái gì, chứ không phải là sự lựa chọn giữa
hai điều trên.
Bỗng
nhiên thấy buồn ngủ quá.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét