Đôi lúc tôi mơ hồ thấy một ý nghĩa nào đó của cuộc sống đang bị che mờ đi mà tôi chưa làm sao nhìn thấy rõ tường tận, có điều gì đó sai sai và bức bối. Nếu tôi không làm theo lí trí, tôi sẽ rất mệt và bệ rạc, vì những áp lực và khó khăn xảy ra do sự thiếu lí trí đó, nếu tôi làm theo lí trí, cuộc sống lại càng trở nên tầm thường theo một kiểu gì đó. Tôi kiệt sức và lục tìm vớ vẩn trên mạng, không đầu không cuối, hi vọng nhỡ đâu tôi vô tình nắm bắt được điều gì đó quan trọng.
Này Long, ông đang ở đâu, sau dịch Covid vẫn khỏe chứ? Tôi nghĩ đến ông là vì vừa đọc xong bài anh Nhị Linh viết về Linda và về Nam Định, quê bố tôi và tôi ở Nam Định. Nơi đó thật sự đặc biệt với tôi, dù tôi mới đến đó hai lần loáng thoáng và qua một vài bức ảnh. Hình như chúng ta lưu giữ trong máu của mình ký ức về nơi đó, tức là nếu mình có dòng máu thuộc về nơi đó, ta có ký ức về nó.
Tôi ước gì tôi có thể bỏ quách, bỏ tất cả việc dạy đi để toàn tâm chơi với con, bên cạnh con, để con được thỏa mãn tối đa như con muốn, không có sự thỏa thuận hay trả giá nào cả, toàn tâm toàn ý. Có lẽ hết tháng học phí tôi sẽ dừng hết mọi lớp, không lí do, không cảm thấy tội lỗi, coi như duyên của tôi với các bạn học viên đã hết, tôi không thể gánh lên mình việc học của các bạn khi con tôi đang cảm thấy thiếu thốn. Tôi không làm nổi nữa. Tôi muốn ngủ sớm, hoặc đôi khi nếu tỉnh táo có thể ngồi đọc một quyển sách, có lẽ hạnh phúc của con tôi lúc đó sẽ nhân lên gấp bội bội lần. Còn gì hơn như thế nhỉ, cảm ơn blog, cảm ơn anh Nhị Linh, cảm ơn Long và tất cả. Nhờ có tất cả mọi người, không hiểu sao tôi rút cuộc lại bắt đầu viết ra những dòng này, ở đây, và rồi giải pháp hiển lộ ngay khi tôi đang viết chứ không phải tôi đã lập dàn bàn trong đầu là tôi định viết như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét