21h35
Lâu lắm rồi mới được một hôm con ngủ say và mình ra khỏi giường con đâu đó lúc 9h10 phút, tất nhiên là sau một chặp khá lười biếng đấu tranh ngủ luôn hay là dậy. Đây là kết quả của một ngày mình tìm mọi cách để con thực hiện các nhiệm vụ như ăn, tắm, đánh răng một cách gọn lẹ sớm sủa không dây dưa. Là kết quả của một ngày làm người mẹ result-oriented, tức là chỉ chăm chăm vào kết quả, làm sao cho nhanh gọn nhất có thể, xong việc, con mau đi ngủ và mẹ mau được giải phóng. Nhưng sau rốt mình cảm thấy đầu mình căng như dây đàn, và chắc hẳn có rất nhiều lúc con không được vui. Có lúc con cứ bá cổ mình đòi mình cõng, nhưng mình nhất định giả vờ đau để khỏi phải cõng và chỉ chăm chăm thuyết phục nó đánh răng để mình xong nhiệm vụ đó. Mình thực sự ích kỷ và độc ác lắm, mình xem cái chuyện có con và nuôi con này như cầm tù đối với mình, mất hết tất cả tự do vĩnh viễn. Ngày hôm nay lúc con ngủ trưa mình ghi ra hết những ước muốn của cá nhân mình, những ước muốn mà vì việc có con mình không thể làm được. Mình thấy thương chính bản thân mình nhưng cũng ghét cay ghét đắng vì mình có quá nhiều sở thích và ước muốn, quá nhiều sự yêu bản thân, quá nhiều sự thèm muốn hưởng thụ, mình ghét bản thân mình vì mình không thể làm người mẹ một cách tự nhiên và chan chứa tình yêu con vô bờ bến, hi sinh tất cả vì con trong sự vui vẻ hạnh phúc, mình hằn học cuộc đời vì mình đã không hình dung được trước sự có con tức là như thế nào và rằng người ta hoàn toàn có thể lựa chọn có hay là không có con. Nhiều lần mình tự dặn dò bản thân, hãy chấp nhận, hãy chấp nhận, công việc của mình là chấp nhận hoàn cảnh và biến tấu mọi thứ từ những cái được cho, chứ đừng dằn vặt ngúng nguẩy và đau khổ nữa, nhưng rồi mình lại quên mất, lại đau khổ.
Mình thật sự không biết làm sao để vui vẻ chấp nhận cái khổ, làm sao để chơi với con vui, làm sao để vui vẻ chấp nhận rằng có nhiều lúc ý muốn của con khác với ý muốn của mình, và con cần được chiều chuộng bồng bế chơi đùa và đáp ứng.
Nhiều lúc mình vờ vịt đối thoại nghe như có vẻ là công bằng với con dù sâu thẳm bên trong mình biết rõ mình sai và độc ác, mình hiểu rõ vì sao tại khoảnh khắc đó con lại khóc, lại tức tưởi và vỡ òa, dù người ngoài nhìn vào lại cứ tưởng là do con không ngoan. Không, trọn vẹn ý nghĩa của những giọt nước mắt đó chỉ đơn thuần là một người mẹ độc ác mà thôi.
Con xứng đáng được vui nhiều hơn, được chiều chuộng, vui vẻ và yêu thương nhiều hơn.
Xin số phận tha thứ cho chúng con, xin cuộc đời cho con đủ mạnh mẽ để làm lại và làm tốt hơn, xin cuộc đời cho trái tim con dịu hiền và ngập tràn tình thương, xin chính tôi hãy buông xuống thật nhiều điều mong muốn.
21h50
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét