23 tháng 3, 2021

230321

 20:56

Hôm nay mình lại đi chuyến xe buýt của tên tài xế hung thần đó. Trong người hắn có lẽ lúc nào cũng hừng hực một luồng sát khí, hễ có cơ hội bắt được một sai phạm (mà hắn cho là thế), là hắn được dịp quát mắng hành khách rất kinh tởm. Phải xoay xở bồng con nhỏ đi xe buýt mình thực sự không thể chịu nổi nữa, hôm nay có lẽ ít nhất là lần thứ 5 mình bị tên này quát mắng. Trong cuộc đời mình chưa bao giờ mình thấy một ai đứng hoàn toàn về phái cái ác giống như tên này, hắn đúng là nhân vật điển hình bước ra từ tiểu thuyết. Một lần mình đi một chuyến khác, do một tài xế khác lái, tất nhiên cùng số và cùng tuyến với tên này, mình nghe một bác (người có giọng Sài Gòn khúc chiết giàu năng lượng như Trác Thúy Miêu hoặc như cô Nga dạy Anh văn của mình thời đại học), bác kể về sự độc ác của tên này khiến bác suốt nhiều năm không dám đi tuyến xe buýt này nữa, và dù bác không cần nói tên thì người tài xế kia vẫn nói ra ngay được tên và biệt hiệu quả hắn. Hôm nay về nhà mình thật sự rơi nước mắt. Cuối cùng mình quyết định là mình chịu hết nổi rồi. Sau này mình sẽ không đi xe do tên này lái nữa, điều đó đồng nghĩa những khi nào gặp chuyến xe của hắn mình sẽ bỏ qua, tức là mình sẽ phải chờ thêm 15 phút nữa cho chuyến tiếp theo hoặc là chọn một lộ trình khác gồm hai chuyến ghép lại.

Việc viết như thế này có chút ý nghĩa nào không, đôi khi mình thấy nó giống như sự kể lể tủn mủn. Vì lẽ đó, nhiều lần mình chọn không viết ra nữa, nó thiếu đi cái gì đó tự nhiên và chảy trôi, nó cứ gò bó cứng nhắc và khuôn sáo kiểu gì đó mà mình không giải thích nổi. Lời viết của mình nó như sự ra lệnh của đầu óc đối với hạnh động của mình, nó như một bản nghị quyết về điều cần làm, về bài học cần rút ra, nó không phải là đời sống tự nhiên.

Lặng im, hãy lặng im hơn nữa, hãy thu mình vào trong, đừng nói gì cả, đừng hỏi han, đừng cố thân tình, đừng khoe khoang dù chỉ một điều nhỏ nhặt, hãy im lặng, hãy thu mình vào trong, chính cái bên trong cũng hãy thật lặng im, đừng ồn ào nói rằng ta cần phải làm điều này điều kia, đừng tự trách bản thân, đừng lên gân hành động, hãy bắt tay vào làm, từng chút một, nhỏ nhoi, hãy cho qua nhiều thứ, đừng đặt câu hỏi, cũng đừng đòi hỏi, cứ kệ, mọi thứ sẽ dần hiển lộ, trên hết vẫn là sự tĩnh lặng trong tâm hồn, hãy như một con kiến cần mẫn, bò đi những bước thật đều, tưởng chừng như vô cảm, hãy nhẹ nhàng khoan dung, hãy quan sát và chờ đợi, mọi thứ rồi sẽ đều đi qua như một bản nhạc, điều X có đó thì sao, không có đó thì sao, chỉ có những tích lũy qua ngày, chỉ có những cái ôm và những ánh mắt trìu mến qua ngày, sự chấp nhận sống như một cá nhân khiêm nhường có lẽ sẽ cứu rỗi, cứu rỗi khỏi sự gào thét, khỏi nhục nhã, khỏi thất vọng, khỏi đau đầu, khỏi chán ngán mệt mỏi, trên hết là khỏi sự thất vọng, thất vọng là nguồn cơn của khổ đau.

21:22

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét