18 tháng 3, 2021

190321

 8:44

Mít vừa bước qua 2 tuổi tròn được hơn một tuần. Giai đoạn này Mít có nhiều cơn bực bội (tantrum), nhất là mỗi khi muốn một điều gì đó mà chưa kiên nhẫn diễn đạt hoặc khi mọi việc không như ý. Mình cũng đang tập tành kiên nhẫn giúp Mít vượt qua những cơn bực này. Để làm được điều đó, mình như kiểu nhấn mình xuống một dòng nước mạnh, lèo lái con thuyền cảm xúc của chính mình và của Mít vượt qua những thác ghềnh rồi trồi lên trôi yên tĩnh lại trên mặt hồ. Đầu tiên khi cơn bực xuất hiện, mình giúp con gọi tên cảm xúc, và nhẹ nhàng hỏi con muốn như thế nào, con nói nhẹ nhàng cho mẹ hiểu, hoặc mình hỏi có phải vì như thế như thế nên con bực. Sau đó mình đồng cảm với cảm xúc của Mít. Nếu đó là chuyện Mít có quyền được như ý, mình xin lỗi chân thành vì đã làm sai, nếu đó là chuyện Mít không được phép làm, mình ước gì mình có thể làm được như ý con, cùng con để trí tưởng tượng bay bổng rằng chuyện đó thích thú như thế nào, theo đó, cơn giận của Mít dần tan mất, rồi mình từ từ nói Mít hiểu, vì sao như thế lại không được. Có trường hợp Mít muốn thách thức mình dù trước đó mình đã cảnh báo vì sao và hậu quả của hành động sai. Ví dụ sáng nay đi xe buýt, sau khi ăn hết 4 quả dâu tây, Mít bắt đầu không chịu ngồi nữa mà đứng lên, tựa vào kính cửa sổ. Mẹ bảo không được, vì như thế nguy hiểm, và bác tài sẽ la mẹ nếu để con đứng như thế, Mít thách thức mình và càng cố tựa vào cửa. Mình nói nếu mẹ đếm đến ba mà con vẫn đứng tựa cửa mẹ sẽ địu con vào lòng. Mình đếm đến ba Mít vẫn không thay đổi ý định. Mình kiên quyết địu Mít vào lòng, Mít khóc toáng lên. Mình nói, nếu con muốn khóc thì con cứ khóc cho đã nhé, nhưng đấy là vì con đã sai. Thế là cơn khóc của Mít chấm dứt rất nhanh, trong vòng khoảng 2 phút gì đấy. Điều này là vì, Mít tự hiểu rõ hành động của mình là sai, Mít không có lí do phù hợp để tức mẹ trong trường hợp này, sau đó hai mẹ con vui vẻ trở lại và mình bày trò chơi vớ vẩn để Mít khuây khỏa trong khi được mẹ địu trong lòng. Dù có khoảnh khắc Mít muốn vùng vẫy đứng lên khỏi địu, mình vẫn cố ôm Mít vào lòng.

Giai đoạn này vợ chồng mình thật sự cực nhọc, đôi lúc đêm xuống mình băn khoăn tự hỏi, vì sao lại phải cực như thế nhỉ, dù gì nhà mình cũng đâu phải là có thu nhập thấp hay gì. Nhưng rồi mình chấp nhận đi ngủ, và tự nhủ, phải có những giai đoạn chịu đựng, mọi thứ rồi sẽ qua. Những sự chuyển tiếp lúc nào chả căng như dây đàn, rồi tụi mình sẽ thiết lập được trạng thái trong vòng kiểm soát trở lại.

Sáng nay trên đoạn đường ngắn từ chỗ cửa hàng mua bỉm đến cổng trường, Mít đòi mang cặp dù cặp khá nặng. Một bác ngồi ở quản cafe bên đường cười bảo, ôi ba nó mà thấy vậy chắc sót lắm. Mít nói to, ba Mít đi làm rồi. Sau đó Mít tiếp tục hiên ngang đi vào trường và không thèm để cô bồng.

9:01

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét