Vợ chồng mình là những người rảnh nhất tết này, khó có thể tưởng tượng còn ai có thể rảnh hơn nữa, không cúng kiếng hoa hòe, cứ như thể bọn mình không đang nghỉ tết, mà chỉ là một kỳ nghỉ rất dài rất dài, cả ngày hai vợ chồng chỉ ăn ngủ chơi game xem phim hoặc cố làm một cái gì đó cho đỡ chán. Mít trong bụng mình lớn rồi nên mình không đi đường dài được, thế là năm nay tụi mình không về quê.
Kể ra không về, lúc đầu thì thấy sướng vì thoát khỏi bao việc cúng kiếng dọn dẹp và lễ nghi, nhưng nghỉ dài quá hai vợ chồng đâm cũng chán, nhiều lúc mình muốn cố làm một cái gì đó phục vụ cho công việc hoặc phát triển bản thân, nhưng thú thật cũng rất chán, cảm thấy khá luẩn quẩn và chưa có một hướng đi rõ ràng lắm, cứ như kiểu đang mò mẫm. Đôi lúc mình thấy thương chồng mình, như kiểu đứa trẻ mới nhỏ mà phải chịu trách nhiệm gia đình, phải ăn Tết xa gia đình, để ở bên cạnh một bà bầu, dù mình biết cảm xúc này của mình khá vô lí.
Hôm nay là mùng Một, thì hẳn nhiên tụi mình cần gọi điện về chúc Tết gia đình, chỉ mỗi việc nhỏ ấy mà cũng khiến mình hơi căng thẳng, mình sợ việc chúc Tết, hoặc nói những điều kiểu cách như thế, mình chỉ muốn gọi điện, hỏi thăm gia đình thật lòng, hoặc không có gì để nói cũng được. Mình thấy mình như kiểu một kẻ thất bại đúng nghĩa xét về mặt giao tiếp, thật ra là kẻ thất bại trong nhiều mặt khác nữa. Ngày xưa có ông kia phán mình là kẻ "trái ý trời" nghĩa là làm gì cũng không thuận lợi, đại loại gần như kẻ rất khó để mà sống, mà phát triển, thăng hoa trong cuộc sống này, mình cũng cố gắng lắm để chiến thắng số phận đó, nhưng có lẽ khó, giờ muốn thắng chắc cũng khó, vẫn đang phải lần mò làm thế nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét