Click vào những người (đã từng) theo dõi blog mình, rồi lại xem những blog khác mà họ (đã từng) theo dõi, mình thấy không còn bao nhiêu người viết blog thường xuyên nữa, rất rất ít. Và trong số những người mình thích đọc nhất, ít nhất vẫn có 1 người vẫn thường viết. Mỗi khi cuộc sống trở nên ngột ngạt, mình lại nhất định cứ vào blog của chị để đọc cho bằng được, đôi khi chỉ là những câu chuyện hằng ngày xàm xí vớ vẩn, nhưng với cái giọng trong trẻo, cách nhìn cuộc đời giản dị nhưng đằm thắm, có phần nghịch ngợm và vô cùng khoáng đạt tự do, đọc blog chị, mình như được hít thứ không khí sau một cơn mưa rào ở vùng quê.
Cũng nhiều lần mình muốn viết một chút gì đó, nhưng khi chưa kịp viết xong đã thấy mọi thứ nhạt toẹt, sáo rỗng, nhàm chán, mình không biết nữa, nhưng nó là thứ mà chính mình đọc lại mình đã thấy không thích. Nhưng có lẽ đó hệ quả thường thấy của một người ít viết, khi ít viết, ngôn từ không còn được quen sắp xếp trong trí óc họ nữa, chúng rối loạn, bay nhảy, chúng không thể đứng thẳng hàng thẳng lối một cách thả lỏng tự nhiên trong khi người chủ trì đang hô hoán bất lực. Đằng nào thì kết cục cũng là không viết gì, rồi ngày lại ngày trở thành một thói quen, một mất mát. Đó thật sự là một mất mát, đôi khi mình cứ bận lòng mãi về một chuyện vớ vẩn, nhưng mình cứ nhìn danh sách bạn bè đang active trên Facebook mãi, vẫn không thể tìm ra một ai để nói cái điều vớ vẩn ấy ra, một người mà sau khi nói chuyện mình có thể cảm thấy nhẹ nhàng, không vướng bận, một người cho mình đôi tai nghe khiến mình thấy yên lòng, một người mình có thể ới đến họ để than thở, một người bạn thân. Mình yêu chồng mình rất nhiều, có lẽ anh cũng là người bạn thân nhất với mình, nhưng đơn giản thế giới nội tâm của tụi mình khác nhau nhiều. Khi mình nói ra một muộn phiền, anh sẽ nhìn vấn đề dưới góc cạnh vô cùng thực tế, ví dụ giải pháp là gì, hoặc đơn giản, cái đó anh chịu, anh không có đôi tai nghe đồng cảm và ấm áp.
Hôm nay là ngày 20/11, mình chẳng mấy thiện cảm với những ngày lễ, nếu không muốn nói là ghét. Nhưng trong một dịp như thế, khi mình không làm cái việc mà cả xã hội đang làm, chính bản thân mình cũng cảm thấy không thoải mái, cảm thấy bị mắc kẹt. Mình có đang đi học 1-2 môn gọi là thú vui, mình sợ hãi không biết làm gì với thầy cô ở đó ngày hôm nay, tưởng tượng hành động tặng quà hoặc nói lời chúc khiến mình cảm thấy ngại ngùng sống sượng, nên mình đành cáo ốm hôm nay xin nghỉ, mặc dù mình biết có thể họ cũng chẳng mong đợi điều gì cả, nhưng mình vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ đó. Bản thân mình cũng là một người dạy học, nhưng mình cũng sợ vô cùng nếu học sinh tặng quà hoặc nói lời chúc trực tiếp với mình. Tất cả những gì mà học sinh có thể làm cho mình vui sướng lớn lao vô bờ bến là sự tiến bộ của họ, thành tích của họ. Và nếu có thể, là một lời nhắn của một học sinh cũ, nếu có thể, còn nếu không thể, tình cảm của mình dành cho một học sinh đã nỗ lực học tập hết mình, một học sinh với thái độ học tập đáng yêu cũng không hề suy suyễn.
Lâu ngày lục lại blog cũ ngồi xem thì thấy comment xưa của em, bấm vào xem em nay ra sao, thì ra đã lấy chồng rồi :).
Trả lờiXóaNày cậu bỏ blog này r à :((((
Trả lờiXóa