5 tháng 5, 2016

Những chiều chủ nhật (17/4/2016)

Chiều chủ nhật lúc này là 7 giờ 16 phút mà con nắng vẫn hăm hở quá, vàng sậm một màu rất ngọt. Bọn trẻ con rãnh rỗi chạy tung tăng đuổi nhau qua những sân sau nhà hàng xóm. Mặc cho trời lạnh thì vẫn còn lạnh, cứ tầm 3 4 giờ chiều một xe chở kem màu trắng sẽ chạy vòng quanh, tò tí te từng hồi tiếng nhạc vui nhộn, giục giã. Người ta yêu kem bất kể trời nóng lạnh. Ông nỡm bảo rằng you will marry a very fat man, trời nóng quá nên anh chỉ toàn muốn ăn kem.
Sau khi nộp một cái deadline vào ngày thứ 6, nguyên thứ 7 và chủ nhật chẳng làm được gì cho deadline ngày thứ hai. Một trong những việc khó nhất chính là nghĩ ra cái gì đó mới mẻ, ý tưởng mới thường đến bất chợt, vô chừng, ùa về, hoặc nhiều khi như đất đai cằn cỗi. Ngồi đọc sách một tý thì cơn buồn ngủ kéo đến, nhân lúc đang chán vì chưa có ý tưởng thì lập tức nằm vật ra đánh một giấc, cứ mặc nguyên áo bông mà ngủ.
Những ngôi nhà gạch cũ đen xỉn. Những cành cây còn trơ lá khẳng khiu vươn thẳng lên trời. Người ta yêu cây đào vì hoa từ đó nở ra báo hiệu mùa xuân mà chẳng cần thấy lá. Trong ngày sẽ có những lúc mây phủ nền trời những mảng bồng bềnh lác đác, nhưng vào tầm giờ này, mây sẽ co cụm và tan tác đi đâu hết, dần để lộ một bầu trời xanh thẳm trong veo suốt nguyên đêm.
wp_20160417_19_13_18_proTrò đi học xa để mà nhớ nhung người yêu triền miên ngày tháng là một trò rất cực, như một dạng đày ải về tâm lý. Vẫn sợ cái nóng bỏng giãy khói bụi của Sài Gòn nhưng chỉ thèm được trở về để ôm ấp hôn hít cho đã đời. Cứ nhớ hoài những lúc rong ruổi cùng nhau, những lúc sớm tối hẹn hò, và cả những lúc chàn èo ngồi bên cạnh nhau chẳng biết làm gì. Rồi từng phút từng giờ từng ngày qua đi, những việc thường nhật xảy ra, như học hành chợ búa cơm nước và những cuốc đi bộ, cũng xoa dịu sự nhớ nhung này, rồi người ta vẫn sống cho đến khi tròn tháng tròn năm. Thời gian chẳng bao giờ nhẫn tâm ép một thứ đày ải nào chạy dài miên viễn, thời gian xoa dịu, vuốt ra phẳng phiu tất cả những muộn phiền. Đôi khi lại cảm thấy hạnh phúc chỉ vì hiện tại, đơn thuần là hiện tại. Hiện tại nhìn trân trân qua ô cửa, thấy đúng những chóp ống khói đó, những ô cửa khác đó, những ngọn cây đó, và những vạt nắng đang lui dần chỉ còn để lại phản chiếu vàng trên đường ống kim loại và trên những ô kính.
Tôi chợt nghĩ, thế thì điều gì khiến cho khá nhiều những lúc ở Việt Nam cảm thấy không hạnh phúc nhỉ: là những lúc không giải quyết được công việc theo tiến độ mong đợi, vì bị áp lực đồng tiền – đối tác – sự cả nể mà nhận việc nhiều quá; nhà cửa bẩn thỉu bụi bặm bừa bộn không đủ thời gian dọn cũng làm mình không hạnh phúc; người giúp việc làm không sạch và mạnh tay quá làm hỏng thiết bị đồ đạc, người yêu bận quá không gặp nhau thường xuyên được, sáng ra không biết hoặc không kịp ăn gì, làm việc đến trưa người cạn kiệt còm cõi đối mặt với bữa trưa từa lưa rau cá. Suy cho cùng chính là sự bận rộn do công việc khiến mình không hạnh phúc nhiều nhất, sự bận rộn này dẫn đến hàng loạt các hệ lụy khác, về sức khỏe, về nhà cửa, về việc ăn uống, v.v… Và mình nghiệm ra rằng, dù có những người vẫn hạnh phúc với sự nghiện công việc, nhưng mình thì không, sức khỏe yếu, thần kinh cũng yếu không chịu được áp lực, lại có đòi hỏi cao với những điều kiện môi trường xung quanh. Mình tự hứa kiểm soát khối lượng công việc vừa phải là ưu tiên hàng đầu của mình trong việc tổ chức cuộc sống sau này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét