5 tháng 5, 2016

Bây giờ là đầu tháng 5

Trời nắng chang chang đến 8h tối thì mới bắt đầu chuyển sang trạng thái lờ nhờ, trái ngược hẳn những ngày mùa đông 5 giờ chiều trời đã tối om. Những cây hoa đào dọc ven đường nở tung tóe bung xòe hết cả, nhiệt độ bắt đầu cao lên rồi, tức khoảng 15-17 độ.


Lúc này là một thời kỳ khủng hoảng rất nặng nề, 3 tuần liên tiếp ngồi ì ạch đọc sách và viết luận để nộp bài hết môn, 2 bài, mỗi bài 4000 từ. Sự dai dẳng mệt mỏi này khiến con người ta bị sụt lở về tinh thần, chứ không phải mức độ khó của bài tập. Thời điểm cuối tháng 4, đầu tháng 5, nhất loạt các khoa, các ngành học trong cả trường đều đến hạn sinh viên phải nộp bài hoặc thi cử triền miên. Chỉ cần lang thang ở thư viện hoặc khu căn tin ở trường một lúc, bầu không khí bận rộn, ngột ngạt và căng thẳng nó sẽ tỏa ra, táp vào mặt bạn, và bạn phải tháo lui gấp trở về căn phòng tĩnh lặng đầy tội lỗi của mình. Khi bài còn chưa nộp xong, chúng tôi đã phải bắt đầu đi học tiếp môn mới, tuần hai buổi mỗi buổi 2.5 tiếng, và một khi đã nói đến đi học thì nhất thiết là phải đọc sách song song. Những dây thần kinh nhùng nhoằng và bộ não như bị vắt kiệt vì thiếu ngủ. Lúc này không còn thích cô giáo nhiều thật nhiều như trước nữa, dù thật ra cô vẫn dễ thương, vẫn nhiệt tình, vẫn vô cùng chuẩn mực trong mọi kỹ thuật giảng dạy. Các mối quan hệ đều thế, lâu dần thì người ta thấy chán, mâu thuẫn có thể nảy sinh, rồi người ta giải quyết nó, để trở nên bền chặt hơn hoặc là mỗi ngày một xa nhau.

Lúc này thì sự nhớ nhung và quay quắt vì phải yêu xa cũng lên đến cực điểm, và nó nằm yên ở đó, chạy một đường dài. Đây là thời điểm cảm thấy bất lực vô cùng, và cảm thấy buồn bã vô cùng vì đã quyết định ra đi, dù rằng những lợi ích là vô số kể. Tâm trí cứ nhìn chằm chặp vào quãng thời gian còn lại chương trình học, 8.5 tháng, 8.5 tháng là quá dài, suốt từ hôm nào đến giờ mà mới trải qua được 3.5 tháng, tức là cần phải trải qua gấp đôi lần số thời gian đã trải qua nữa.

Những lúc yêu xa thế này, mới thấy sự khác biệt và những mâu thuẫn giữa 2 con người quá lớn, những cuộc tranh luận dâng lên như sóng biển, hết đợt này đến đợt khác, những cuộc tranh luận lúc này thắng thế, vì khi người ta giận nhau, người ta không thể xoa dịu nhau bằng khoảng cách vật lý, bằng cái ôm hay chiếc hôn, người ta phải hành xử bằng việc phản chiếu lại toàn bộ những quan điểm của mình, bằng sự khoan dung và yêu thương thật sự, và cả sự nhượng bộ dung hòa. Những cuộc tranh luận biến thiên qua những cực điểm, khiến bộc lộ dần toàn bộ hệ tư tưởng của một người với người kia, những người yêu nhau dần hiểu nhau hơn, tập suy nghĩ bằng hệ quan điểm của người kia và nhận ra dần những đứt gãy trong quan điểm của mình. Nhìn chung lúc này cũng hiểu nhau khá rõ rồi, mọi niềm tin và tính cách hình như đều đã sáng tỏ. Giờ đôi lúc im lặng lơ nhau mấy ngày đợi cho một người tâm trạng thật tốt sẽ gọi cho người kia, rồi lại nhe răng cười toe với nhau, rồi nói nhớ nhau, yêu nhau lặp đi lặp lại.

Thời gian này chẳng còn biết làm gì ngoài việc cứ cố gắng, cứ làm tới, và cầu nguyện.










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét