31 tháng 3, 2016

Hết tháng ba.

Hôm nay mùa xuân đã thật sự đến. Trên khắp những bãi cỏ, những khóm hoa thủy tiên vàng tươi đong đưa mơn mởn. Sự phân bố không quy luật của những khóm thủy tiên khiến tôi tưởng tượng người trồng cây lúc nào đó vừa đi vừa vung vẩy hạt giống kiểu tùy thích chứ không phải cố ý sắp đặt.
Ngày có nắng rất dễ tìm thấy liên tiếp trên phần mềm dự báo của máy tính. Đi vào khu phố chính, tôi thấy mọi người vui vẻ thưởng thức những cuộc trà chiều "tea break" rất đặc trưng của văn hóa Anh ở những bàn cà phê ngoài trời, những bàn này mọi khi vắng chỏng chơ vì cái lạnh và mưa hay đến bất chợt vào mùa đông, mùa vừa mới qua. Tháng ba, kể từ khi nó bắt đầu tôi đã thường nghe lầm rầm trong đầu, khi tháng ba bắt đầu mùa đông vẫn còn, khi tháng ba kết thúc, mùa xuân đã tới, hoặc đại loại thế. Hôm nay là 31 tháng 3. Người nghệ sỹ hát rong có lẽ cũng vui hơn vì không phải hát trong màn mưa lất phất. Tôi luôn nhìn họ bằng ánh mắt biết ơn đầy thiện cảm bởi họ làm tôi cảm thấy cuộc sống lãng mạn như nhạc nền một bộ phim. Với tôi lúc này sự lãng mạn còn là việc thường xuyên nghĩ đến Trường một cách cố ý. Với tôi, ý nghĩ ấy như một món đồ chơi, tôi thường đem ra vần vũ mỗi khi thấy cuộc sống không có gì vui vẻ mấy. Mà không, kể cả những khi vui tôi cũng nhớ đến Trường, ước chi được cùng Trường hưởng những niềm vui ấy. Đến nay mới chỉ 2.5 tháng, còn tất cả là 10 tháng nữa để tôi lại có thể hôn hít Trường bằng xương bằng thịt chứ không phải chu mỏ qua màn hình vi tính. Nhiều bài vở phải làm nhiều sách phải đọc nhưng có nhiều ngày tôi chỉ làm nhõn một việc là lo cơm ngày ba bữa. Rồi tôi tự trừng phạt mình bằng cách lau dọn bồn rửa bát sạch tinh tươm. Nhiều khi ngồi trong phòng lạnh quá, tôi chạy vụ lên giường chôn mình vào chăn ngủ cho đến chán chê và thấy người ấm lên. Tôi hay dằn vặt mình vì không tận dụng hết thời gian, không sinh hoạt giờ giấc khoa học. Nhưng nhìn chung tôi vẫn rất yêu cuộc sống. Tôi thấy những chuyến đi là tuyệt đối cần thiết trong cuộc sống của một người. Nó khiến ta phải lòng nơi ta đến nhưng yêu hơn nơi ta trở về. Nó khiến ta hiểu thêm con người đa đạng và càng thêm nhớ nhung yêu thương da diết những người cũ. Những chuyến đi như những cuộc va chạm khiến các tế bào thần kinh chạy loạn xạ và thu vào thị giác cùng trí nhớ những thước phim mới. Đợt rồi tôi đi London và Birmingham nhưng dù ở hai nơi đó hay ở Huddersfield, tôi luôn thấy nước Anh lạnh lẽo, sạch sẽ, trầm mặc, thu vén và ân cần từ tốn. Thời tiết hình như tạo nên con người. Mẹ bảo hình chụp trông buồn quá, nhưng nước Anh chính là như vậy, đẹp kiểu như vậy.

1 nhận xét:

  1. Tui mừng là bà mở lại blog.
    Học thì học nhưng phải giữ sức khỏe. Tui đợi ngày bà về, tui lên trển hù bà một phát. Còn nợ tui một tua Kafka nha.
    Tui thích xách ly cafe dạo quanh Kafka với bà. Tui đang mơ. Thật đấy! :)

    Trả lờiXóa