9 tháng 3, 2016

Ngày mưa trên đồi hoang (viết ngày 5/2/16)

Vừa ra khỏi nhà trời đã bắt đầu mưa lắc rắc, không lạnh mấy nhưng mọi bề mặt đều đã ướt lẹp nhẹp. Cứ thế tôi bằng qua trường đại học, băng qua phố đi bộ, đi qua ngân hàng Llloys màu xanh lá cây thì đi đến ga tàu cổ kính, cả một dãy nhà dài và cao nằm phía trên những bậc thang, tách biệt khỏi phố xá bởi bãi xe taxi, điểm dừng xe buýt, khuôn viên rộng với tượng đài phía trước và cả một con đường lớn. Ở nhà ga lúc nào cũng nườm nượp người đi ra đi vào, nhưng như mọi hạ tầng khác, sự rộng rãi và bề thế dù cũ kỹ khiến cho bầu không khí luôn dễ chịu, ổn định và mọi việc đều dễ dàng. Tôi đến máy in vé tự động ở gần cửa ra vào, khoảng 2 phút thì lấy được mấy cái vé đã đặt trực tuyến từ đêm trước. Đi tàu từ Huddersfield đến Marsden mất 12 phút, vé khứ hồi là 3.4 bảng, để cho dễ hình dung nhất thì những thứ cơ bản nhất ở đây sẽ có giá là 1 bảng, như một bịch bánh xăng - quích, một tách trà, một cái ví du lịch. Tôi đưa cái vé qua khe ở cổng soát vé, nó đọc xong thì nhả ra đồng thời cổng soát vé mở ra. Tôi vào khu vực đường tàu, tiến về phía bảng chỉ khu vực đường tàu số 4, đi xuống hầm thang bộ rồi lại đi lên. Một tàu đang chờ, tôi sợ nó sẽ chạy khi tôi đang bước lên tàu, nên đứng nấn ná một lúc cho đến khi thấy vài người lên thì cùng lên theo.

Tôi thấy một người đàn ông đứng tuổi, đang nhăn trán căng thẳng đọc chăm chú một cuốn sách như hóng chờ biết được điều đang tò mò, tôi hỏi vội tàu này đi Marsden phải không ạ, ông ấy lặp lại từ Marsden rồi bảo đúng thế rồi lại hí húi đọc sách. Ngồi trước tôi là một phụ nữ và bé gái chừng 5 tuổi. Bé gái đôi mắt tròn xoe nhìn người lạ vừa có vẻ dè chừng, vừa tò mò thách thức. Nó cầm trên tay một em mèo con bằng bông, nhún nhảy bên ô cửa tàu, thỉnh thoảng hát to "tôi là một bé gái to bự, tôi thật sự là một bé gái to bự." Đi ngang qua một điểm dừng gọi tên là Slaithwaite thì đến được Marsden.

Tôi dễ dàng nhận ra nhóm người đang đứng lố nhố dưới một trạm chờ xe buýt để trú mưa. Đó là nhóm người địa phương được lập trên một trang web có tên là meetup.com, cứ lập ra một nhóm về một sở thích, sự quan tâm nào đó, những người khác nếu nhận thấy mình có cùng sở thích như vậy thì sẽ tham gia. Các nhóm này sẽ thường xuyên tổ chức các buổi hoạt động liên quan đến sở thích đó. Nhóm tôi tham gia hôm nay gọi là nhóm đi bộ vùng Yorkshire. Chuyến đi bộ sẽ dài hơn 8 dặm, khoảng 14 cây số, với độ lên dốc chừng 1400 feet, khoảng 400 mét. Tôi hỏi một người trong nhóm, các bạn đang chuẩn bị đi bộ đúng không, khó khăn lắm mới có một người trả lời, vì họ đều đang bận rộn chào hỏi nhau, vốn đã quen biết từ trước qua rất nhiều chuyến đi bộ. Tôi nhìn lướt qua khắp mọi người, ai cũng mặc quần để đi mưa bằng vải dù chống thấm nước, mang đôi dày leo núi to cộp và có đế cao, trên ba lô có những cây gậy dùng để chống đất khi đi bộ. Một người phụ nữ thấy thế bèn cho tôi mượn một cái quần đi mưa.

Chúng tôi đi bộ rất lâu trong trời mưa gió, bùn lầy, dốc diếc, phải dùng gậy chống cho khỏi trượt. Chân tôi ướt đầm trong bùn sau chừng 5 phút đi bộ. Hành trình là một thảo nguyên dốc rất rộng, đầy cỏ, lên đến đỉnh thì có những tảng đá to màu đen, nhìn xuống thấy những dải cây và núi đồi ở phía xa. Những đất như thế này gọi là moor land. Tôi làm quen với một người phụ nữ khác. Bà ấy hỏi tôi cách nói vài từ tiếng Việt, để lộ sự thích thú như một đứa trẻ. Đến một chỗ kia hơi thoai thoải, tôi cảm thấy hứng khởi bất chợt nên chạy nhảy bì bõm đuổi theo đoàn người phía trước, thì tôi trượt như đang chơi cầu trượt hồi mẫu giáo, đất êm và không đau, cảm giác đó rất yomost. Cuối chặng đường, mọi người tụ tập thay quần áo, uống trà, ăn gì đó và xem ti vi trong một quán cafe nhỏ. Tôi cũng vào ngồi và nói chuyện với hai người đàn ông lớn tuổi. Họ nói tôi thật dũng cảm vì dám ngồi giữa một đám người ngoại quốc như thế. Tôi uống hết tách trà thì trả quần đi mưa và gậy chống cho 2 người phụ nữ. Tôi chào họ để ra ga đi về nhà. Sau khi chân tay đã sạch sẽ ấm cúng trong căn phòng có ánh đèn màu vàng, tôi search xem giá của các món đồ dùng leo núi như quần áo đi mưa, giày ủng, gậy đi bộ các thứ. Và tôi quyết định không bao giờ tham gia một hoạt động như thế nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét