14 tháng 3, 2016

Một ngày đẹp trời

Cái màu của một ngày như thế này quả là hạnh phúc và bình yên biết mấy, cảm thấy ngày rất thênh thang, và không gian cũng rất thênh thang. Mặt trời mọc lên trễ khiến người ta nghĩ rằng 7h30 sáng là sớm. Những bữa sáng và trưa được chuẩn bị đúng giờ, con người không có áp lực bởi một cơn đói quá giờ được ăn. Không hiểu sao tôi cảm thấy việc ăn uống ở đây đơn giản và dễ dàng quá, hôm thì tôi ăn cơm, món mặn thường được nấu trước cho 2-3 ngày, chỉ cần thêm một món canh rau, hôm thì tôi làm pasta trộn súp lơ, bắp và thịt gà luộc, hôm thì tôi ăn cháo với thịt bò và cải xoăn. Hôm nào nấu ít thì tôi ăn thêm khoai tây luộc.


Hôm nay trời quang mây tạnh như hôm qua, nắng rực rỡ một màu vàng rất ngọt xuyên qua ô cửa sổ cả phòng tôi và phòng bếp. Cái nắng ở những xứ lạnh như ở đây và như ở Gia Lai lúc nào cũng ngọt như thế, khác hẳn cái nắng oi bức, cháy da cháy thịt của Sài Gòn. Hôm nay nhà có ba chị em ở nhà, một em lên thư viện, một em đi làm thêm. Nhưng mỗi người đều có phòng riêng nên mọi thứ rất vắng lặng. Cuộc sống ở Huddersfield cũng êm dịu như Pleiku vậy, nhưng được cái không gian quá rộng, với còn rất nhiều đồi núi, rừng cây ở xen kẽ với nhà cửa nên suốt một ngày chẳng nghe tiếng xe cộ. Tôi ngồi trong phòng ngấu nghiến bài vở, thỉnh thoảng tôi đi lấy trái cây hoặc sữa chua ăn cho đỡ buồn ngủ. Sau nhiều năm mới trở lại việc học hành nghiêm túc và toàn thời gian thế này, phải nói không dễ tý nào để tôi có thể tập trung được một lúc.

Đôi lúc tôi thấy cuộc sống của mình nhàm chán quá, nó thiếu đi cái chất lửa của sự sáng tạo, sự phá phách, sự làm cho kỳ được một điều gì rực rỡ. Cảm giác ấy đến với tôi hiếm hoi những lúc tôi thức thâu đêm suốt sáng làm cho xong một bài luận thật tâm đắc, hoặc lúc tôi ngồi đọc theo từng câu từng chữ trong lời thoại của bộ phim, tôi thấy vẻ đẹp trong cả ngôn từ và nhân vật. Tôi thấy ngôn ngữ tuôn chảy từ những suối nguồn vô hình. Tại một thời điểm của cuộc đời ta thấy những từ ấy cứ lẩn quất hoài mà ta không biết nghĩa nên phải tra, sang một thời điểm khác ta lại thấy một tập hợp từ khác như thế. Ta như luôn là một đứa trẻ trong thế giới của ngôn ngữ thứ hai.

Đôi khi tôi thấy những tấm hình đẹp, những thước phim đẹp từ một người trẻ cũng chừng độ tuổi mình, hay những lời nói, những suy nghĩ, những sự quan tâm của họ, tôi thèm khát được sống cuộc đời sáng tạo và gần gũi với cái đẹp như vậy. Đôi khi tôi thèm muốn hỏi họ mua cái máy ảnh ấy ở đâu, làm sao chụp được tấm ảnh trông xưa cũ, trông như đang kể một câu chuyện, trông thật thà đến vậy. Nhưng hình như tôi biết, chẳng có "đam mê" nào như thế có thể ở lại với tôi quá lâu, hay bởi điều gì về chính mình mà tôi chưa rõ. Tôi bất giác thèm muốn có một mùa hè, như những mùa hè của tuổi nhỏ, đầy những kế hoạch làm mấy trò vớ vẩn, đầy nắng và đầy những sự nằm lăn lê bò trườn ra sàn nhà. Những mùa hè có bao giờ trở lại?

Tôi góm ghém những mộng tưởng ấy lại, và nhủ thầm, thôi thì trước hết cứ làm tốt nhất vai trò của mình tại điểm thời gian và không gian này đi đã. Ít nhất lúc này tôi có hoàng hôn bên cửa sổ, xa xa trên những rặng cây, tôi có thời gian thư thả để đọc và nghiên cứu mọi thứ, tôi có bầu không khí trong lành và đất đai bạt ngàn cho đôi chân tôi sải bước bất cứ lúc nào muốn, miễn sao ngày hôm ấy không mưa. Tôi thấy mình được tự do và cuộc sống có vẻ đẹp của cái thư nhàn.  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét