18 tháng 2, 2015

Vớ va vớ vẩn ngày cuối năm

Cảm giác này rất khó chịu và nhì nhằng, tôi bắt gặp nó cả trăm cả ngàn lần mỗi khi tôi yêu một ai đó mà tôi khi đang không ở bên cạnh họ. Tôi cố níu lấy họ qua cái màn hình máy tính, qua những phần mềm chat như viber hay watsap. Tôi ngồi nói nhăng cuội cho đến chán chê. Tôi không níu giữ gì được ở họ qua những đối thoại như vậy, nó mờ nhạt như một bữa cơm đã ngán. Sẽ là may mắn nếu tôi không đẩy đối thoại đến một cãi vã hay bứt bí nào, rồi họ trở về với gia đình họ, tôi trở về với gia đình tôi.

Tôi nghĩ rằng tất cả những cái gì không gắn với hiện tại, nếu tôi không gắn với bố mẹ, bà ngoại và các em tôi, khi tôi đang ở nhà, thì tuyệt nhiên tôi sẽ thấy không hạnh phúc dù quả rằng ý muốn ban đầu là tôi rất muốn chat với heo ngố của tôi. Tôi nghĩ rằng, có lẽ bởi vì thế, vì ngày càng hiện đại, càng nhiều công cụ kết nối, người ta càng sử dụng nó một cách thừa mứa, không cần thiết, ở những trò chuyện vô bổ và ít sống với hiện tại, mà vì vậy người ta trở nên ít hạnh phúc hơn.

Càng ngày tôi càng ít thích Tết, tôi chẳng hiểu nữa, tôi không cảm nhận được gì ngoài những chuyện lặp đi lặp lại từ năm này qua năm khác, Một cây mai được đem về nhà, rất nhiều người biếu bố mẹ tôi những đồ ăn thức uống chi đó, mẹ tôi cũng tất tả chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Tôi và/ hoặc các em tôi và bố tôi lăn lê quét dọn chà rửa tất cả mọi thứ, rồi cúng kiếng bưng lên bưng xuống những bậc cầu thang. Rồi giao thừa đến, tôi nhìn xa xăm ra cửa sổ, nghe đì đoàng tiếng pháo hoa ở xa xa. Chúng tôi đi ngủ khi đồng hồ quá 12h vài chặp. Sáng mùng 1 đến, cả nhà tôi hưởng một chút nắng sớm rất đẹp ở chuyến xuất hành đi đâu đó lan man miễn sao cho đúng hướng theo lời thầy phán. Họ hàng và gia đình tôi sẽ lũ lượt kéo sang nhà nhau, nói chuyện bù khú, lì xì nhan nhản, rồi lại dọn dẹp li tách. Mùng hai, tôi cùng chúng bạn lê la nhà này nhà kia, cũng không có gì nhiều ngoài những câu đùa vô nghĩa, một vài sự cập nhật tình hình lẫn nhau có xen lẫn ít nhiều ganh ghét.

Nếu được mơ ước một cái Tết trong trí tưởng tượng của mình, tôi sẽ mơ điều gì. Tôi ước một khu vườn thật nhiều cây, nhiều loại hoa đua nhau nở, những chiếc lá mơn xanh. Mỗi sáng thức dậy tôi bước ra vườn đi tưới cây và ưỡn ẹo. Cả nhà tôi sẽ ngồi quây quần làm bánh chưng, gói mứt, chuẩn bị nồi nước phở thật ngon. Sáng mùng Một, cả nhà ăn phở dưới một tán cây ở trong vườn rồi cùng uống trà và đọc sách. Nếu được, cùng với những người họ hàng của mình, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc ngoài trời vào buổi chiều, mỗi nhà sẽ góp một thứ đồ ăn ngon thật ngon. Bọn trẻ sẽ tổ chức các trò chơi vận động như kéo co, cướp cờ, người lớn sẽ ngồi quây quần, hoặc cùng hát karaoke. Bạn bè, liệu có cần gặp không, theo tôi là không, trừ phi là bạn thân lâu ngày không gặp. Cứ đến nhà nhau, ăn dầm nằm dề cũng được, không cần phải kéo đoàn kéo cánh, một vài đứa cũng được, cùng xem một bộ phim, cùng chơi cái gì đó, cùng uống trà, chụp cho nhau vài tấm hình, thế là đủ ấm áp.

Heo ngố bảo tôi rằng, tôi hãy ra ngoài chơi đi, ở nhà hoài dễ bị tự kỷ, y chang như sâu róm mặc quần tụt cũng từng bảo tôi như thế. Tất cả bọn họ hình như đều nghĩ tôi bị tự kỷ vì tôi ở nhà mãi. Và tôi cay đắng sợ rằng điều họ nói là đúng. Tuy nhiên, bạn đọc đừng lo, cũng chưa tới nối, thường thì tôi vẫn cười và tôi vẫn lờ đờ thôi.

3 nhận xét:

  1. Tết thì đúng là ko có gì đặc biệt em Ngọc ơi. Nhưng yêu nhất những ngày nghĩ, thấy mình thảnh thơi vô hạn :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hê hê, chị Phương được thảnh thơi sướng dậy, em thấy Tết toàn là dọn dẹp, nấu nướng và cúng kiếng, thảnh thơi được chết liền. Chúc chị năm mới này có những cái mới tích cực nha :)

      Xóa
  2. Chúc em Ngọc năm mới dồi dào sức khỏe, làm việc suôn sẽ, tình yêu tươi trẽ :D

    Trả lờiXóa