25 tháng 10, 2014

Có gì ở quanh đây?

Một tuần đã trôi qua, kỳ thực ra, là đã hơn 8 ngày, chẳng có email nào hết, dù có dỏng tai lên nghe đến thế nào.
Tất cả những dự tính, hi vọng, sự tưởng này tưởng nọ luôn khiến người ta đau lòng như những liều thuốc độc.
Yêu chính khoảnh khắc hiện tại ư, có gì ở đó?
Một bài thơ dang dở dịch hoài vẫn thấy như một nắm cơm nguội vừa cứng vừa rời, sáng tạo dường như chỉ gõ cửa vào nhà khi tâm hồn đủ rãnh và đủ tĩnh.
Tiếng quạt phù phù, ánh đèn nê-ông trắng dã, ngoài đường hẻm yên ắng, thỉnh thoảng nước cống chạy sột soạt mà ngỡ là tiếng suối ở Côn Sơn.
Tiếng cửa sắt những lần vào ra cọoc kẹt và rin rít.
Những giấc ngủ thiếu đầu thiếu đuôi và đôi lúc giữa chừng mộng mị.
Những giờ dạy học ư, có cái gì đẹp ở đó nhỉ, tụi nó mong đến một phương trời mới, học những cái hay ho và tiến bộ, ừ thì thôi, dẫu biết rằng tuổi trẻ rồi ai cũng phải đi qua dằn vặt và tìm cho mình một con đường sống, nhưng, ừ thì thôi, cứ bay nhảy, không có tiếng Anh làm sao bay nhảy, làm sao mở cửa ra thế giới.
Còn mình tìm gì, mình cũng thấp thoáng thấy cái đẹp của ngôn ngữ. Nó xếp tầng xếp lớp, và đúng là, như em Nhân đã nói, học càng nhiều và dạy càng nhiều, nhìn vào nó càng nhiều, mình lại càng thấy đã có chút gì đó gọi là intuition với ngôn ngữ.
Quỳnh hôm nay làm lễ dạm ngõ, mình thức cả đêm sửa CV xin việc cho Quỳnh để bạn đi ngủ sáng về quê sớm cho lễ dạm ngõ. Hôn nhân đến với em, mình nghĩ có lẽ em cũng như mình, hoặc non nớt hơn mình, đôi lúc trẻ con và thiếu chín chắn, em lo lắng trước hôn nhân, v.v... và v.v... Đêm nay, Quỳnh nhắn mình, "hôm nay mọi chuyện tốt đẹp rồi cậu ạ" Mình thấy mừng cho em.
Trinh hôm nay có lẽ bắt đầu một cuộc tình mới, rất mới, với một anh Tây chính hiệu, mình thấy em trang điểm đậm, mang high heel, em hỏi mình trông em có ổn không, mình vồn vã cười và động viên em, nó trông tuyệt hơn cái đôi thể thao đấy.
Và Quyên nữa, đã lâu rất lâu không gặp, nay em post hình cưới lên Facebook.
Mừng cho tất cả, hiện thực chính là đó, tình yêu nhoe nhoét trong không khí, tình yêu bôi những mảng màu rực rỡ xung quanh mình.
Nhưng mình thấy mình luôn mệt mỏi với tình yêu của chính mình. Luôn có một sự thích hơn quá sớm, hoặc một sự nhàm chán, hoặc một sự lệch pha, hoặc một sự tưởng bở, hoặc một sự mong manh và ít tương lai bởi đoán định trước quá nhiều ngăn trở, v.v... và v.v...
Sau rốt, mình cảm thấy muốn chấm dứt hết mọi sự nức lòng trước những cái nhang nhác tình yêu. Mình sẽ yêu học sinh của mình, yêu ngôn ngữ, yêu sách vỡ, yếu giấy và màu, yêu cái nền nhà và yêu chén bát, yêu giấc ngủ của mình nữa.

3 nhận xét:

  1. Còn tui chi bà? Ném tui vô xó nào rồi? Hứ! Tui có thấy hào hứng gì với yêu yết đâu. Mỗi lần mẹ tui hỏi: "Có đứa nào chưa?" là cơm trong họng tui nó sắp vọt ra. Tui chỉ cầu xin để tui yên như lúc này thôi hà. Tui SỢ BỊ LÂM VÀO TÌNH THẾ YÊU!
    Ngủ cho đàng hoàng vô đó!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ dạo này tui đang ngủ đàng hoàng lại đây. Lúc nào bà gặp đúng người rồi bà sẽ thấy vui, bây giờ chưa gặp được ai có sức nặng và lực hút mạnh như thế. Ờ bài này tui viết thế, nhưng giờ tâm trạng tui còn tiến sang một bước mới khủng khiếp hơn. Tui không thích gì nữa cả, tui thấy mình không sống nổi ở thế giới này, tui không thể bình thường như mọi người.

      Xóa
    2. Nghe gì kinh khủng dạ. Bà đặt nặng áp lực quá cho mình có đáng không? Cần phải cân nhắc cái nào cần thiết nhe. Chứ tui cũng từng xính dính vì "khủng hoảng", chán nản nhưng tui lại nghĩ tui chỉ có 1, ba mẹ tui cực dữ lắm mới có tui bi lớn này. Nên tui hổng dám nghỉ tới cái món "không sống nổi ở thế giới này". Cố lên nhe. Chăm sóc tinh thần mình đàng hoàng lại bà sẽ thấy mọi thứ khác đi.

      Xóa