22 tháng 9, 2014

Lảm nhảm

Sau một tháng miệt mài quá mức, mình bị ốm rồi, hôm nay dạy xong mình không muốn làm thêm việc gì nữa, quyết định tặng cho mình một buổi tối lên giường sớm và chờ cơn ngủ đến lúc nào thì tùy. Nhưng mình thấy thích quá việc ghi lại vài dòng, không có tính trau chuốt gì cả.

Mình thấy thế giới này phong phú đến cực độ và con người cũng phong phú đến cực độ, có lẽ cái ác cái xấu rất nhiều và báo đài cũng nhan nhản, một phần vì người ta có xu hướng chú ý nhiều hơn đến những hiểm nguy, bản năng đề phòng lúc nào cũng trỗi dậy mạnh mẽ. Nhưng thật ra ở một phía khác, sự dịu dàng tử tế nó vẫn luôn hiển hiện, có nhiều sắc thái góc độ khác nhau. Ai đã từng bảo rằng, bóng đêm là vô tận còn ánh sáng thì hữu hạn. Hôm nay mình nghĩ khác, mình thấy ánh sáng cũng là vô tận, là nhiều sắc độ và khiến ta ngạc nhiên quá đỗi.

Mình nghĩ mình là một người quá hiền, từ xưa đã ít nói, không bao giờ đanh đá chua ngoa móc mé ai nửa lời, luôn cầu hòa khí và mình cười suốt, cái gì mình cũng cười, mình rất dễ cười, và cười rất to. Rồi cuộc đời đi làm chốn công sở, cuộc tranh đấu không mệt mỏi với bố mẹ trong việc chọn cái gì để đi tiếp, cuộc đau khổ ở 1-2 mối tình, rồi những vào ra, rạn vỡ khiến mình ít nhiều biết xét đoán, khó tính và thêm cả sự tự tin, và thảng hoặc ngạo mạn. Nhưng sâu thẳm, mình biết, mình vẫn là một kẻ yếu đuối, sợ va chạm, đôi lúc mình gồng mình lên để che lấp sự yếu đuối của mình.

Ấy thế mà mình vẫn còn có thể bắt gặp ai đó, còn hiền hơn cả mình, mình tin chắc em ấy hiền nhưng không khờ, em ấy cá tính và sâu sắc, đó là kiểu hiền dịu dàng, kiểu tender, mình thích từ tender cực trong tiếng Anh. Sự cẩn trọng trong từng lời nói, từng cử chỉ khiến mình cảm giác mình đang tiếp xúc với một bông hoa chứ không phải một mũi tên. Càng ngày mình càng gặp nhiều những người như thế, và mình nghĩ thế hệ 9X khác thế hệ 8X nhiều lắm, chúng nó đang trỗi dậy, với nhiều suy tư, dằn vặt, theo đó phân hóa thành những thái cực, ngu muội uẩn khuất dày vò tái tê và cả sâu sắc cẩn trọng sáng tạo bùng nổ, tụi nó đã không còn thái độ cầu hòa, chấp nhận sự vừa đủ, tụi nó biết xét đoán, đánh giá và critical thinking. Theo mình, điều này một phần lớn là do cuộc cách mạng về phát hành sách và cách mạng về mạng xã hội đang diễn ra mạnh mẽ ở Việt Nam trong những năm gần đây. Rồi theo đó, trước đặc điểm đổi khác của đối tượng mình đang hằng ngày tiếp cận, tự mình thấy áp lực đáng kể và mình biết, nếu mình không liên tục cải thiện chính cái tầm của mình, thì mình sẽ tụt lại phía sau trong công cuộc thay đổi này, bị đào thải, mất niềm tin và mất chỗ đứng.

Tuy nhiên, cái chuyện duy lí trí ấy thì vẫn chưa phải là điều đáng nói. Cơ bản là càng lúc mình càng thấy mình quá dễ yêu thương và tin tưởng ở con người, quá dễ xúc động, ai đã khiến mình thương thì thương quá đà, còn ai đã lộ ra cái mầm xấu xí thì mình cũng ghét và bỏ mặc rất nhanh. Sự yêu thương và xúc động nhanh chóng như vậy, khiến mình đành phải định nghĩa lại toàn bộ tình cảm của mình cho những người khác giới, một cơ số những người khác giới, rằng đó chẳng phải tình yêu, chỉ là tình thương, tình thương dành cho con người, tuy nhiên loại tình thương này lại nhạy bén hơn với các ion trái chiều. Quả là bố khỉ!

PS: nói chung dạo này tâm tính tui thất thường lắm rồi, trông cái hình minh họa gớm ghiếc thì hiểu. Tặng cả nhà bài hát hay nè, https://www.youtube.com/watch?v=EuhzwfRb6ak 
Tui sướt mướt quá, tui sắp chịu hết nổi cái kiểu sướt mướt của mình rồi. Lúc này bỗng nhiên tui thấy buồn như một con ruồi bay trong trưa hè vắng ngắt. 




11 nhận xét:

  1. Độ này bà hay lảm nhảm nửa đêm lắm nhe. Tui thấy nguy rồi đó. Tập trung cho chuyên môn đi à. Kkkk...

    Trả lờiXóa
  2. Ớ mà, bà ném cái entry về cuốn sách kia đâu rồi?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thấy rồi. Tại blogspot đói bụng, nó định ngoạm entry của bà. Tui đập phát nó nhả ra. Hahahaha

      Xóa
    2. Hay vãi, tui tưởng tượng ra sự ngoạm, sự đập phát và sự nhả ra, trông buồn cười quá bà.

      Xóa
    3. Mà tui hỏi cái coi, Kafka Bookstor có gần chỗ bà hông dạ? Tui vô Face bà rồi mò qua đó. Thấy ghiền quá. Chân tui cứ rậm rực muốn lên một chuyến.

      Xóa
    4. P/S: Tui không vẽ được nên dừng từ tượng hình để bà vẽ lại cái cách tui đập cha Blogspot. Hahahaa

      Xóa
    5. Sài Gòn với Ngọc Tròn
      Không chỗ nào là gần
      Không chỗ nào là xa
      Anh Thư cứ lên phà phà
      Ngọc Tròn chở đi phố xá
      Rồi ghé qua Kafka
      Ghé cả Nhã Nam thư quán
      Tha hồ đem sách về nhà

      Xóa
    6. Hơ, bị anh Sốt ảnh tới thăm mà mần thơ cũng dữ thiệt. Tui đọc xong khoái rân nên thả vô FB cho Pro. Hahaaaa.

      Xóa
    7. Hế hế, thơ con cóc ấy mà.

      Xóa
    8. Mấy rày óc tui muốn nhũn ra. Toàn là số liệu. Chắc tui die sớm quá. Lảm nhảm được còn may đó. Hức...

      Xóa
    9. Ờ tui cũng đang stress lắm bà, công việc ngập mặt, và không được đi chơi, không được nghỉ ngơi, tui thấy khổ quá chừng. Nhưng phải cắn răng mà vượt qua thôi, không còn đường lùi nữa.

      Xóa