26 tháng 8, 2014

Xàm xí 260814


Tôi thấy số điện thoại ấy hiện lên màn hình, máy cố định, công ty cũ. Tôi bắt máy, nói "Alo, Ngọc nghe ạ." Tôi không nói "Alo, dạ em nghe ạ." như thường. Tôi không phải tỏ ra ngọt ngào dễ thương hay bé bỏng yếu đuối nữa. Có lẽ tôi nên thật sự bỏ hình tượng đó về chính mình, tôi đã già, tôi biết đi thay ổ khóa và đánh thêm chìa khóa cho nhà, đi mua kệ kê máy giặt, mua tấm phủ máy giặt, mua kệ để wifi và router ở phòng khách, đi in giấy tờ và thúc cả nhà làm hồ sơ tạm trú, tôi nhìn bọn nít yêu đương chiều chuộng nhau từng tý một theo cách khá mệt mỏi, nghĩ rằng bọn trai kia cũng thật kiên nhẫn, trong khi bọn gái quá ư mè nheo, nhõng nhẽo và rách việc.

Anh hỏi tôi mấy câu thuần túy công việc, tôi đáp như máy, cố tỏ ra không có chút cảm xúc trong khi tim và đầu phừng phừng, không đợi anh dấm dớ, tôi nói, "Em tắt máy nha." Thế là hết. Anh vẫn nói đùa như thường, trong mọi hoàn cảnh, dù về công việc, nhưng tôi không vui nữa. Sau cuộc gọi, mọi yêu thương trong tôi về anh trở nên đắng ngắt, nhạt nhòa như khói, vỡ vụn như bộ xương khô lâu ngày. Không lý giải được cảm giác đó. Là tôi trách anh bỏ bê tôi, block Facebook tôi, im lặng hoàn toàn với tôi, không hỏi han gì tôi ư, không, không phải, chuyện đó không quan trọng, vì thực ra chuyện đó rất có thể vì anh nghĩ cho tôi, muốn tôi dứt khoát và tập trung cho cuộc sống của mình. Tôi chẳng biết gì nữa, tôi chỉ thấy buồn, nỗi buồn vì chính yêu thương trong mình dành cho một người đang vơi cạn dần, không lí do, chứ không phải ở chỗ người ta có còn yêu mình không, mà có lẽ từ lâu người ta đã hết yêu, đàn ông mau chán là thế, dặn các gái nhé, có yêu ai cũng đừng dốc hết ruột gan cho họ biết, họ hiểu mình quá rồi, là họ chán thôi, kinh nghiệm xương máu lần thứ 2 trong tình yêu.

Đến hôm nay, không rõ là lần thứ mười mấy tôi muốn viết gì đó bộc phát lên facebook, nhưng tôi nén tất cả lại, đợi nó đi qua, vụt khỏi đầu óc, cho đến khi nghĩ lại những dòng ấy, thấy mọi hay ho cũng đã trôi đi. Dẫu đôi lúc tôi thèm thuồng kinh khủng, nhưng chuyện này cần thiết cho tôi, đang có nhiều sách muốn đọc, nhiều việc phải làm, những dòng này đáng lẽ cũng chả nên ghi ra, tốt hơn nên phủi sạch những ẩm ương vô nghĩa lý, nông cạn và bí bách, phải dọn não cho những tư tưởng mới và có chiều sâu, và cho những thực hành mới.

Gái mua giày đẹp là gái hạnh phúc. Một đôi boot là cái cô gái nên có trong tủ giày, để dính vào chân những ngày sợ nắng, để bụi bặm với quần jean ống bó, để điệu đàng với váy vintage, để nổi bật khi ra phố vào một cuối tuần đơn côi. Hôm nay tớ có một đôi boot như thế.
Uống trà là thấy hạnh phúc, như kiểu uống xong là khỏe ra, là thấy người sạch sẽ, là thấy cuộc sống thi vị và đủ đẩy. Tớ thích chè vối, chè lá sen, trà Anh, trà khổ qua. Hôm nay tớ uống trà Anh ở nhà gái K.
Được tặng sách là thấy hạnh phúc kinh lắm, chưa đọc mà ngồi ngắm nghía, sắp xếp lên kệ cũng đã thấy mãn nhãn. Hôm qua tớ được tặng khoảng chục cuốn, đời tớ chưa thấy ai rộng rãi với tớ như thế. Tớ chưa bao giờ thấy trời đất ưu đãi thiên vị tớ đến thế, mọi ghen tỵ với con người và thời cuộc đều vụt biến như gió cuốn mưa rào tan mây.
Được ăn no là hạnh phúc, được ăn ngon lại càng hạnh phúc. Hôm nay đi mua cơm cho gái K, từ ngàn năm rồi không mua cơm ngoài, dừng ở Ben's cafe Điện Biên Phủ hoàn toàn tình cờ, dậm dực bước chân định quay ra thì nghĩ, trời đất đã run rủi cho ta đến đây, thì ta sẽ vào và thử. Về đến nhà K, phát hiện họ quên cho đồ ăn vào cơm, gọi điện bắt đền thì họ lặn lội đường xa đem thêm nguyên một phần cơm nữa, hai đứa ăn cơm ngon và no lòi bảng họng.
Được thích, được chiều và gắp đồ ăn là hạnh phúc. Hôm chủ nhật qua nhà giai D ăn cơm. Nói thiệt, bằng này tuổi rồi, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời nhỏ nhoi này, được một giai mời qua nhà ăn cơm với gia đình, bà con đừng mừng vội, tớ với giai D chỉ là bạn bè dui dẻ thôi. Mẹ giai D thích tớ lắm, vì giai D giới thiệu tớ học siêu giỏi. Rồi ăn gì mẹ giai D cũng gắp tới tấp cho tớ, không cho tớ dọn dẹp bát đĩa, ăn xong mẹ giai bảo tớ lên buồng nghỉ trưa. Chợp mắt được chút, tớ xuống phòng khách, thấy giai D đang ngủ, tớ thức giai dậy, kiu, "dậy, dậy, pha trà cho tớ uống mau, tớ muốn uống thêm trà."
Chăm chút nhà cửa điệu đàng cũng hạnh phúc lắm đấy, hôm nay tớ mua cho em máy giặt một tấm phủ màu trắng có rất nhiều hoa màu hồng, nàng mặc vào, nàng sướng rơn, kêu lên "thích quá thích quá, tôi có áo đẹp rồi, từ mai cô lấy áo mưa mà mang ra ngoài nhé, không phải lấy áo mưa phủ cho tôi nữa."
Định khoe về mấy gái bạn thân nữa, mà mình có tật rất sợ những rạn vỡ, những nghỉ chơi, những giận hờn và xóa sổ, nên tớ sẽ không khoe về mấy gái thân của tớ, sẽ giữ cho riêng mình.

Thế thôi nhá, hôm nào có gì hay ho sẽ kể tiếp.








11 nhận xét:

  1. Giờ thì tui vừa xong cái entry về cuốn sách bà tặng. Óc hoạt động hết mức rồi. Tui qua thăm bà, vì vô tình mà 2 tụi mình post cùng lúc giữa khuya. Kakakak. Mai tui quay qua đọc nốt cái món "Xàm xí 260814" của bà coi nó ngon cỡ nào. Hahaha.... Chúc bà nhủ nhon, tui nhủ nhon.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngủ ngon nha bà, không ngờ bà xem và comment lúc này. Tui sẽ chạy qua đọc bài kia của bà :))))

      Xóa
    2. Ê, nói cho hay, đêm hôm viết xong, cố giương mắt qua đọc coi bà viết gì. Chưa chi tui cười muốn tỉnh ngủ vì cái cụm từ này nó đập ngay vào mắt tui "hai đứa ăn cơm ngon và no lòi bảng họng". Cái món "no lòi bảng họng" là tui hay nói với mấy gái hay đi ăn với tui.
      Mà nè, bỏ quách cái vết buồn buồn trong lòng ra đi ha. Tui có quà cho bà mấy hôm nay nè. Nhưng lu bu quá chưa nhờ bác đưa thư được. Chờ chút xíu nữa thôi. Tất nhiên không phải boot roài. Kakakaka...

      Xóa
    3. Ờ cứ thong thả nha bà, không phải gấp, tui hay cho người khác chờ nên tui có chờ mấy cũng hông sao đâu =))))

      Xóa
  2. Ê, bữa nay chưa tới ngày tui phải đi trò chuyện với anh Giê-su, nhưng tui muốn xưng tội. Vì tui lỡ tò mò nên thấy có NGƯỜI đòi cầu hôn bà ở chân tháp Eiffel của Pháp kìa. Tui thề là tui không cố ý nha. Tui chỉ tò mò thôi à. Kaka...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. chán lắm bà ơi, chỉ rặt một bọn sáo rỗng, khua môi múa mép, thích thể hiện trước thiên hạ, hời hợt trong tình yêu, nhàm chán về bản sắc, nông nỗi về con đường, nóng vội trong lời nói, vô tâm trong cảm nhận, phiền hà trong hành động, thiếu tinh tế trong toàn bộ. Ngao ngán, ngao ngán, ngao ngán.

      Xóa
    2. Trời à!!! Bà già... vú khí đá!!!

      Xóa
    3. Đó là một kiểu nói "idioms", dành cho những cái gì chưa tới độ chín mà bị ép cho chín trước thời hạn đó bà. Khí đá là chất CaC2, dùng để làm cho trái cây chín sớm. Bà chưa tới tuổi già mà cách nghĩ hổng có con nít chút nào. Tui ghẹo vậy đó. Kakakaaaaa...

      Xóa
    4. Ờ khí đá thì tui biết, tui ghét nhất là ăn chuối mà bị dú khí đá, nhưng ở chỗ tui người ta không gọi là "vú" mà là "dú" :)))))

      Xóa
    5. Ngộ dạ. Tui hổng biết viết thía. Chắc là tui viết theo giọng đọc nên hông đúng. Hỏi anh Google roài. Học thêm một chữ. Hahaha...

      Xóa