31 tháng 8, 2014

Hổng có tựa đề


Giai đèo tôi đi.

Tôi say sưa với thiên nhiên, một chỗ trong thành phố nhưng tôi chưa từng đặt chân tới.

Chỗ ấy là sông, nơi sông gần đổ ra biển.

Những cầu thẳng dài vô tận không biết từ đâu chạy tới, cái này để cho người ta từ bờ có thể đi bộ ra giữa sông.

Sóng cuộn trắng xóa, hồng và trắng, tinh khôi, ngút mắt, bồng bềnh, ảo ảnh, đó có lẽ là biển của trời, chứ không phải biển của đất.

Tôi nhìn mãi, nhìn mãi, tôi không thể dứt mắt được sự tinh khôi ấy, và ngụp mặt trong gió từ phía bờ lau bên kia.

Tất nhiên, tôi chẳng trông đợi gì nhiều ở tình cảm của giai. Đời này họ lạ lắm.

Hoặc họ tương đồng và tư lự như ta, họ buồn sa sút như ta, và ta biết, ta không thể đi cạnh họ để cùng kéo nhau xuống những khoảng chùng tận cùng của cuộc sống.

Hoặc họ đội lốt của sự thân thiết và tìm hỏi nhưng giả dối và hay nói những chuyện không đâu, không ăn nhập gì cả, chỉ làm mất hứng, và cứ càng nói thì lại càng thể hiện ra là họ chẳng nghĩ cho ta một dích nào.

Hoặc họ vui ngất trời, và ta tưởng chừng hình như mình chẳng hiểu gì về con người này, ta dịu dàng muốn bước tới, nhưng lại sợ họ mất đi sự hồn nhiên, tươi vui, vô lo vô nghĩ ấy, và tất nhiên, ta cũng không muốn đưa tình bạn vào chỗ nghiêm trọng hóa, đưa tất cả những thứ khác trong cuộc sống này vào chố nghiêm trọng hóa đã là quá đủ cho Ngọc Tròn.
Tôi mặc họ, tôi không trông đợi bất cứ ai cả.

Thế mà lúc ấy giai lấy tay vò vất mớ tóc của tôi, rồi giai quàng tay qua cổ tôi kéo lại gần, ở giai bộc lộ một tình cảm mãnh liệt, dứt khoát và chắc chắn, không rón rén bằng những cử chỉ nửa vời ướm chừng của những giai yêu lần đầu.

Tôi vươn tay ôm lấy giai, nép đầu vào người giai.

Tôi không vui vẻ hớn hở cái kiểu vui khấp khởi của những gái yêu lần đầu. Mặt tôi căng thẳng bởi đứng chông chênh lưng chừng giữa hai thứ hạnh phúc, hạnh phúc trước thiên nhiên ảo diệu chưa từng bắt gặp và hạnh phúc vì một tình yêu chắc chắn, quyết đoán, lâu dài, can đảm và có trách nhiệm.

Cả trăm năm rồi tôi mới mơ một giấc mơ đẹp.
Và tôi quyết định, vẽ lại giấc mơ, tại sao không?


PS: Cho tôi gửi lời xin lỗi little woman Thư, vì tôi đợi mãi, con tạo vẫn chưa nhảy vào đầu, tim và tay tôi, để tôi vẽ cho ra được bé ỉn vừa ý, đúng là chuyện gì định trước sao mà khó trời bể, nhưng tôi sẽ không từ bỏ. 

2 nhận xét:

  1. Biết rồi, kể giấc mơ giai đẹp để chọc quê tui nè. Tủi thân muốn chết luôn. Hức hức hức... Không biết bù đắp cho tui mà còn ném cái P/S thấy mà thương đứt ruột kia nữa. Giá mà cũng có giai để tui nép cái tổ cúc cu của tui vào. Huhuhu...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chỉ thấy trong giấc mơ là cũng biết tui thiếu thốn cỡ nào rùi hen, bữa nào tui có thiệt thì hẵng tủi thân nga =)))))

      Xóa