6 tháng 8, 2014

Về nàng Louki (phần 2 và hết)


“Tớ cảm thấy bất lực trước cuộc sống này, ít nhất về mặt tinh thần - tình cảm. Họ cứ trôi chảy mãi, tớ không tác động gì được hay thay đổi gì được. Và chỉ có chính tớ làm cho mình hurt vì yêu thương mù quáng. Bất giác, tớ muốn đi bộ mãi, qua hết phố này phố kia, khám phá những điểm tận cùng trong đêm tối, giống nàng Louki trong truyện Ở quán cafe của tuổi trẻ lạc lối, không có gì có thể làm tớ hurt nữa, chỉ còn lại tớ với chính mình, với cái bất tận và buông bỏ, tớ nghĩ là tớ cảm nhận được cái tâm trạng đó của nàng, rất bứt bí, rất khó chịu, quẫn bách, ràng buộc và không làm chủ được những dòng chảy xung quanh mình, không thể tạo dựng được cái gì rõ rệt, vai trò vốn có từ trước chỉ là những sự nương náu tạm thời và những hi vọng rất mong manh vào mối liên kết giữa mình với những người xung quanh.”

Hôm nay tớ ngồi đọc lại quyển này, tớ nghĩ có lẽ tớ đã, đang và vẫn nắm bắt được tinh thần của truyện, nhưng vẫn cảm giác có cái gì đó rất thiếu, rất trống, có cái gì đó chưa toàn vẹn, có lẽ phải đọc thêm triết học của Guy Debord thì may ra mới hiểu hết được.

Hôm nay nhận ra thêm những tình tiết truyện quan trọng mà lần trước vì cố muốn biết kết cục ra sao, cố muốn biết nhà văn thực ra muốn nói gì, tớ đã bỏ sót.

Nàng đã có quá nhiều cô đơn và rạn vỡ: trước hết là trong mối quan hệ với mẹ, một mối quan hệ yếu đuối, mỏng manh, quá ít chia sẻ và giao thoa. Hai là, hẳn đã có chuyện gì kinh khủng về một tên là Moncellini – khiến cho nàng kinh khiếp và ám ảnh. Ba là, hôn nhân của nàng chẳng có tình yêu, cũng chẳng có tình dục, đại loại chỉ là một cái vỏ bọc để người ta quên đi nàng từng có họ của mẹ, từng có quá khứ 15 tuổi đi lang thang trong đêm.

Và rồi, dù nàng có đến những buổi nói chuyện về khoa học thần bí, đọc về thiên văn học, nàng có trú ẩn ở quán café với những tuổi trẻ đồng cảnh ngộ, dù nàng có tìm được sự đồng cảm và tình yêu mấp mé với Roland (hoặc giả chỉ có Roland yêu nàng), thì nàng vẫn luôn man mác, trống trải, không gì có thể kéo nàng lại với cuộc đời này cả, nàng khao khát những cảm hứng mới, nhưng chẳng có gì trờ đến cho nàng bắt lấy cả, ngoài nơi tận cùng con dốc, ngoài bầu trời xanh và khoảng không, ngoài cảm giác bồng bềnh phi trọng lực. Và nàng chết.

10 nhận xét:

  1. Quyển này tui chưa có. Lại nổi máu tham đọc rồi. Có thể tìm dễ dàng trong nhà sách không bé... không TRÒN lắm? À, đọc, cảm và vẽ, viết ra thú vị thật đó. Tui thích vẽ nhưng mà vẽ rất du mục và giang hồ rừng, chẳng có bài bản chi cả. Nên chả dám trưng cho thiên hạ coi. Hức. Nhớ vẽ ủn ỉn thật xinh cho tui đó.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bà khỏi tìm nha, để tui gửi tặng cho bà. Nhắn cho tui cái địa chỉ và tên họ đầy đủ nhé.

      Xóa
    2. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

      Xóa
    3. Tui đang nôn nao chờ cuốn sách!!!

      Xóa
    4. Chết chửa, Thư ơi, 2 hôm nay tớ bận quá, thành ra tớ quên béng mất, sáng mai tớ đi gửi ngay cho cậu.

      Xóa
    5. Tui gửi sách cho Thư rồi nhé, trong ngày thứ 6 cậu sẽ nhận được.

      Xóa
    6. Tui đọc sách rồi. Giờ thì đã hiểu bức tranh Ngọc vẽ đó. Kết thúc truyện nghe nó nghèn nghẹn thế nào í. Sẽ viết về cuốn này trong một ngày gần nhất, sau khi đọc lại lần 2.

      Xóa
    7. thật mừng vì cậu đã đọc nó nhanh thế. Thực ra cuốn này đọc cảm thấy thật sự khó chịu luôn đấy, cứ như cái màu buồn và ảm đạm của Paris và của các nhân vật trong truyện nó ám vào óc của mình luôn vậy. Tớ cũng phải đọc nó 2 lần.

      Xóa
  2. Em Ngọc viết hay quá. Chị phải tìm mua đọc quyển này. Tks e

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em cảm ơn chị. Cuốn này của Nhã Nam, nếu chị ở Sài Gòn và mua ở Nhã Nam thư quán thì thường được giảm giá rất nhiều.

      Xóa