6 tháng 8, 2014

Chưa đặt tên


Phố đông, phố đông
Thấy bóng người nhang nhác
Em vù lao đi, đâm xoạc vào dòng xe kíu kít,
Mong tìm ánh mắt, một ngỡ ngàng,
Một ngại ngùng thân quen,
Vì trời cho em bắt kịp,
Nên hóa không phải Người
Bài hát và những thoáng chốc hình hài,
Cứ cố tình mở ngăn kéo
Chậm rãi và xậm xịch
Rồi vò nhầu nhĩ trước mặt
Lỗi hẹn với quá khứ
Ảo ảnh với thực tại
Và chần chừ với tương lai
Sập mắt buồn và rấm rứt trong đêm,
Rousseau ơi, em phải làm sao?

25/7/2014

2 nhận xét:

  1. Chẳng làm sao cả. Nhắm mắt ngủ. Ngày mai nhớ tô thêm chút son môi để đón nắng mới. Nỗi nhớ là đương nhiên, nhưng cất giữa chốn bình yên trong tim mình là được... Tui nghiệm ra một điều: yêu... buồn quá!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ờ, buồn thiệc, nhưng tui vẫn còn chút niềm tin nhỏ tí hin, có lẽ những buồn đó, chỉ là để chuẩn bị cho một sự phù hợp tốt hơn trong tương lai, một cái giác quan tốt hơn trong việc nhận biết người nào sẽ có thể làm cho ta thấy phù hợp khi ở bên cạnh họ.

      Xóa