21 tháng 7, 2014

Động chạm


Việc viết ấy mà, trước nay nó đến với tôi theo kiểu là tôi bị động còn nó thì chủ động, tức là khi tôi chịu hết nổi với cuộc sống này nữa rồi, thì tôi phải viết, chịu hết nổi - có thể là chịu hết nổi với đau khổ, bực bội, cảm hứng, tâm huyết, bất cứ thứ cảm xúc nào bị đẩy lên đỉnh điểm tôi chỉ có thể tìm đến viết để đẩy tất cả ra ngoài. Tôi biết sáng tạo đòi hỏi sự chủ động, nghĩ ngợi tìm tòi, nhưng tôi chưa làm gì được những thứ đại loại thế, việc viết đối với tôi ban sơ, cảm tính và bộc phát.

 Một bác trên Humans of New York nói như thế này, tôi chỉ muốn làm người đi du hành trong thế gian này, tôi cố gắng không động chạm gì vào mọi thứ. Mình nghĩ là mình hiểu nó, như thường lệ, mình nghĩ là mình nắm bắt rất nhanh vấn đề, đến lúc này vẫn chưa có gì sai đi so với nhận thức của mình về câu nói của bác ấy.
Nhưng sau một vài pain qua nay, mình bỗng thấy thấm thía hơn câu nói ấy.

Hễ cứ khi ta động chạm vào cái gì đó, thì thể nào nó cũng đẩy lại ta một lực y chang, lực y chang này có thể đôi lúc khiến bạn vừa lòng, theo đúng mong đợi và phán đoán của bạn, hoặc là, cách bạn diễn dịch về cái phản lực ấy theo cách mà nó khiến bạn hài lòng (thật ra, đó chưa hẳn là chính họ, chỉ là câu chuyện mà bạn vẽ ra trong đầu mình khi nghĩ về họ, bằng hiểu biết và cảm quan của riêng bạn).

Và cuộc sống không đơn giản ở chỗ, đôi khi những gì trả lại là những hành động, cử chỉ mơ hồ, khiến bạn cứ hoài nghi, lo sợ, tự huyễn, thậm chí bạn tự quy kết cho mình lỗi lầm. Bạn cứ không ngừng tự hỏi, họ đã nghĩ gì, mình có làm tổn thương họ không, mình đã ngu ngốc quá chăng, họ nghĩ về việc này đơn giản, họ nâng quan điểm hay chỉ là họ có những mối bận tâm khác tác động nữa, chứ chưa hẳn những biểu hiện lúc này là kết quả đơn nhất của những lực mà ta tác động lên họ.

Và như thế, cứ mỗi khi ta động chạm đến mọi thứ, có một xác suất pain khá lớn bị đẩy về phía ta. Có lẽ vì nguyên nhân này, mà khi càng bị pain nhiều, người ta lại càng trở nên co cụm lại, họ sợ thất vọng, sợ sai lầm, sợ người khác tổn thương, sợ hiểu nhầm. Hóa ra nếu thấy ai đó dè dặt trong các mối quan hệ, trong giao tiếp, ứng xử, có lẽ chẳng có gì để phải nhìn họ theo cái kiểu nhún vai hay chán chê họ, thật ra họ đáng thương, lịch sử cảm xúc và lịch sử pain đã biến họ thành người như thế, họ chính là những người đã bị pain nhiều nhất.

Vậy đừng động chạm gì vào mọi thứ, hóa ra là cách rất hay để sống, hãy động chạm lên chính mình, sờ mó nó, thể nghiệm nó, kéo giãn hay tập cơ cho nó, tùy bạn thích. Dù bạn có thất vọng vì kết quả, thì ít ra bạn hiểu nguyên nhân, bạn biết mình phải làm gì, bạn trưởng thành hơn ở chừng mực nào đó. Khi sự kéo dãn - trưởng thành của bạn đủ mạnh, nó tự khắc tạo ra một xung lượng lan tỏa ra xung quanh. 

Về phần tôi, tôi nghĩ mình sẽ phải suy nghĩ gấp đôi, gấp ba lần, nếu từ nay về sau, tôi có bất cứ ý muốn nào về việc động chạm đến ai đó. Nhiều khi tất cả những gì tôi muốn gửi gắm, chỉ là yêu thương, cuồng nhiệt, quan tâm, chăm sóc, nhưng con người ta là chỉnh thể phức tạp, tôi không thể kiểm soát được họ sẽ cảm thấy thế nào. Tôi dừng.

13 nhận xét:

  1. Này, dừng cái gì thì dừng, đừng có mất tích luôn ở chốn này nha. Mình vừa có bạn mới - người có khả năng viết mà mình chịu đọc từ A đến Z của entry. Lâu lắm mới tìm thấy một người viết mình thích đọc. Dẹp ngay ý tưởng dừng toàn diện đi à. Tớ gào lên bây giờ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Comment đúng lúc vãi, tớ đang vào check blog xem có ai xem không đây nè. Ý tớ là dừng việc yêu thương bao đồng thôi, còn việc bộc lộ cá nhân ở 1 chốn như thế này thì cứ viết thôi. Chừng nào, tớ viết đại loại như là "tớ yêu Thư lắm, tớ yêu Thư là" thì cái đấy mới gọi là "tôi phải dừng." =))) Mấy hôm nay thế nào?

      Xóa
    2. Thế thì tốt. Hứa rồi đấy nhé. Mất tích là tớ ném bom đấy. Dám viết cái món "Tớ yêu Thư lắm..." thì nhớ báo một tiếng nhá. Tớ bị tim bẩm sinh, sợ bị giật mình lắm. Hê hê. Tớ mấy hôm nay "đêm không mưa, ngày nắng, thỉnh thoảng có khi có giông vài nơi". Lâu lâu thăng giáng cho nó vui. Nhưng khỏe re. Heheheeeee....

      Xóa
    3. Nghe giọng điệu là cũng thấy phơn phớn rồi, mừng cho cậu, cậu tuổi heo là heo nào thế, heo nhỏ hay heo to? Tớ dạo này ko ổn chút nào, rất buồn, rất mất thăng bằng, có lẽ hôm nay tớ sẽ ngủ sớm 1 hôm.

      Xóa
    4. Ừa, nên ngủ sớm để xinh đẹp hơn. Sao biết tớ tuổi ủn ỉn vậy? Tớ ủn ỉn 8x. E là cậu gọi tớ là CHỊ đấy nhá. Giờ thì chúc bé nhủ nhon. Mai thức dậy lấy lại tinh thần chiến đấu. Kkkkk...

      Xóa
    5. Lại biến mất nữa rồi!!! Cậu ở đâu, ra đây mau!!!

      Xóa
    6. Bà Thư ới ời, tui đang cố làm cho xong mấy việc gấp mà có người thúc vào đít, để có thời gian tịnh tâm vẽ cho được con heo hồng mặc áo xanh thiệc đẹp để tặng bà nè, tui vẫn đang ngấm ngầm ý tưởng đó mấy hôm nay.

      Xóa
    7. Vậy hả? Vậy thì mần tiếp đi. Tui hổng có quấy nữa đâu. Nôn nóng chờ quà. Kkkk....
      P/S: Tui tưởng có người bị thúc vô đít nên bắn một phát hai cái ên-tray kìa. Hahahahaha...

      Xóa
    8. Mấy cái đó tui post tạm hầu bà trong một đêm trăng thanh gió mát bà rãnh rỗi ghé blog tui đới, hihi.

      Xóa
    9. Phải viết sáng kiến kinh... ngạc muốn nhũn não đây nè. Rảnh cho ham. Thứ sáu hết nạn mà óc tui khô quéo đây nè. Qua đây coi có cái gì dùng tạm để tưới cho não mềm ra chút không. Kkkk...

      Xóa
    10. Bà đang viết sáng kiến về cái gì đới?

      Xóa
    11. Một đề tài về giáo dục, việc dạy văn trong nhà trường í. Tui viết tiếp đây. Đi phá làng phá xóm nhiêu đây đủ roài. Mai phá tiếp. Kakakakaka...

      Xóa
    12. Ờ, hay ghia, tui cũng quan tâm đến giáo dục, rất rất quan tâm luôn ý, có lẽ tất cả những sự gặp gỡ này đều là sắp đặt của số phận.

      Xóa