6 tháng 8, 2014

Giấc ngủ nằm trong giấc ngủ



H đưa tôi đi công chuyện đâu đó, liên quan đến việc tôi dạy học, tôi không nhớ gì nhiều lắm, ngoài việc gặp và đề cập với một gia đình nào đó về việc sẽ dạy con em họ, ngoài một vài con dốc, cảnh trí có vẻ giống ngày xửa xưa, lúc còn những cường hào phú hộ.

Ra khỏi điểm đến có chủ ý cuối cùng, tôi vờ vịt dắt xe và chuẩn bị lai H, thì, hẳn nhiên là thế, H nhanh nhẹn và chắc chắn đoạt lấy đầu xe từ tôi, dắt và leo lên để lái, và lai tôi. Tôi sung sướng ngồi phía sau, ôm nhẹ ngang eo H. Rồi từ từ trên đường, tôi dựa cả vào lưng H, mắt lim dim, bình yên và an trú, tôi chầm chậm đi vào giấc ngủ, có vẻ H biết tôi ngủ, nên lái xe chậm dần rồi dừng hẳn, đứng im, để mặc tôi cứ thế, trong cơn lim dim, nửa tỉnh nửa thức, dựa vào lưng H mà ngủ. Những hơi thở đều của giấc ngủ ấy hòa vào làm một với nhịp thở của giấc ngủ trong đời thực. Tôi dần chuyển sang trạng thái biết mình đã về với đời thực, trên nệm, trong phòng, với mẹ và các em.

Quả thật đôi lúc tôi chỉ cần có thế, được dựa lưng vào ai đó từ phía sau, vòng tay qua ngang eo họ, rồi có thể bình yên mà ngủ trên tấm lưng rộng đó. Giấc mơ chỉ đơn thuần là chắp nối các dữ liệu từ những vùng khác nhau của tâm thức, trí nhớ, những thứ đại loại thế. Tối hôm ấy, tôi có nói chuyện với H một chút qua mạng, và cái ao ước nhỏ bé đó của tôi, hai thứ ấy nó nhào nặn tạo ra cái kiểu giấc mơ như thế, suy cho cùng nó chắc cũng giống như một cơn mộng tinh của những gã trai mới lớn, hay nói đúng hơn là một cơn “mộng tinh về tinh thần” của gái mới lớn (khiếp nhỉ, tuổi mới lớn sao dài thế). Đôi khi tôi cũng có những giấc mơ kiểu như thế, với người này người kia, nhưng không phải gã trai nào cũng có vinh dự được đi vào giấc mơ của tôi. Họ là những người bạn đặc biệt mà tôi quý mến chân thành, họ cũng quý tôi, trừ những người mà tôi mơ khi tôi còn đang trong mối quan hệ yêu đương với họ thì không nói làm gì, còn lại, họ với tôi là bạn khá thân, nhưng chưa đủ để đi đến cái gì như kiểu tình yêu trai gái, đôi khi là khoảng cách về sự đồng thanh tương ứng, đôi khi khoảng cách về địa lý, thời gian, hoàn cảnh, khiến chúng tôi không có cơ hội để biết nhau nhiều hơn, hoặc có những điểm mà tôi chưa thể chấp nhận ở con người họ.

Sau những giấc mơ kiểu vậy, tôi tỉnh dậy, bỗng thấy yêu thương họ lắm lắm, muốn nhắn, muốn nói gì đó ngay lập tức với họ trong đời thực, để phát triển cái tình cảm đó, như muốn tiếp nối những gì đã xảy ra trong mơ, tôi nhiệt tình và dào dạt trong cái tiếp nối ấy, nhưng hiển nhiên là chỉ có tôi như thế thôi, còn họ, chẳng có gì, hoặc là họ không mơ gì cả, hoặc là họ mơ về một cô gái khác, một tác phẩm khác. Thế rồi, những sự lệch pha, vẫn lại là về thời gian, khoảng cách, những điểm đen, và có khi là vì họ đã thích và quan tâm đến một ai khác nhiều hơn chăng, những điều ấy từng bước một xâm lấn cơn yêu thương lạ kỳ của tôi, thức tỉnh tôi trở về trạng thái trước đó của mối quan hệ.

Liệu có ai đó cũng mơ đến tôi như tôi mơ về họ, nhưng họ ngại nói ra chăng, và họ sẽ tự cười vào mình khi tỉnh dậy, thậm chí họ gạt tôi ra khỏi đầu họ còn nhanh hơn cách tôi đã làm việc đó, tất cả nằm trong cái không thể biết. Thực lòng, tôi đang lóp ngóp bò lên từ đáy khởi điểm của hình sóng Elliot trong những việc cần làm của đời mình, tôi không muốn mình rơi vào trạng thái ẫm ương, chân xiêu chân nghiêng thế kia. Và thêm nữa, tôi nghĩ mình cũng chưa đủ vốn đối ứng để có ai đó trong đời cùng nắm tay và bước đi. Mọi thứ vẫn chỉ nằm ở đoạn tích lũy. Tôi bị giằng co giữa cái im lặng, giấu mình, tập trung xây dựng cái vốn đối ứng đó, với việc muốn bộc lộ ra ngoài, việc thể hiện và bắt các tần sóng khác, mà rồi, càng bộc lộ, càng thấy mình rất đáng thương, rất bé nhỏ, và khi, im lặng quá lâu thì lại trở nên trằn trọc, mà nỗi lòng treo lủng lẳng ở hai hàng mi khiến cho mắt sụp mỏi nhưng chẳng thể nào ngủ được.

Dù gì thì giấc mơ về một giấc ngủ lim dim trên tấm lưng rộng, ở trên xe gắn máy, thật đẹp.

Tranh: Woman with cat, Pablo Picasso, 1900, trường phái ấn tượng, có lẽ thuộc Thời kỳ Xanh trong hệ thống các tác phẩm của ông.

1 nhận xét:

  1. Bị giống nhau đây nè: "Liệu có ai đó cũng mơ đến tôi như tôi mơ về họ, nhưng họ ngại nói ra chăng, và họ sẽ tự cười vào mình khi tỉnh dậy, thậm chí họ gạt tôi ra khỏi đầu họ còn nhanh hơn cách tôi đã làm việc đó, tất cả nằm trong cái không thể biết".

    Trả lờiXóa