13 tháng 7, 2014

Về một nàng Louki trong tớ



Tự nhiên thấy lòng chùng xuống mà không gì cứu vãn được. Đã từ lâu tớ rất muốn đoạn tuyệt với cái thể loại tự mình thủ thỉ tâm sự với mình như thế này, vì đọc lại lúc nào nó cũng mang cái cảm giác sến sền sệt, về những chủ đề xưa như trái đất. Nhưng thú thật là lúc này tớ không biết nói cùng ai, tớ cũng hổng thể post Facebook luôn. Nói chung là tớ thấy rất buồn và rất chi là bị hurt luôn ấy.
Tớ mở cuốn sách đang dịch dở ra mà không tài nào tập trung được để viết tiếp, đầu óc hoang mang lẫn lộn, bụng lợn cợn như trúng gió. 

Ngày mai tớ đi học lớp Vẽ kể chuyện rồi. Tớ biết là tớ không có tý khiếu vẽ nào đâu, đời này có nhiều kẻ vẽ đẹp kinh khủng, nhưng tớ thích mê đi được cái thể nghiệm mới mẻ ấy. Học xong lớp này, cứ khi nào tớ buồn tớ sẽ không viết linh tinh như này nữa, tớ sẽ vẽ nguệch ngoạc ra giấy rồi chụp hình lại.
Việc say đem lại cho tớ cảm giác khá giống nhau, ví dụ say cafe, say vì hồi hộp được gặp ai đó mình quý mến lần đầu tiên, say vì thổn thức trước một tình yêu mong manh. Những lúc ấy ngay tại tim tớ, về mặt lý tính, nó bị xao xác, đập lịch bịch, thiếu sức sống, và cả người tớ chỉ như chực chờ xỉu xuống hoặc nằm vật ra, nhưng tớ chẳng bao giờ xỉu.

Tớ bắt đầu ý thức được mức độ sát thương của tình yêu đối với tớ.

Tớ cảm thấy bất lực trước cuộc sống này, ít nhất về mặt tinh thần - tình cảm. Họ cứ trôi chảy mãi, tớ không tác động gì được hay thay đổi gì được. Và chỉ có chính tớ làm cho mình hurt vì yêu thương mù quáng. Bất giác, tớ muốn đi bộ mãi, qua hết phố này phố kia, khám phá những điểm tận cùng trong đêm tối, giống nàng Louki trong truyện Ở quán cafe của tuổi trẻ lạc lối, không có gì có thể làm tớ hurt nữa, chỉ còn lại tớ với chính mình, với cái bất tận và buông bỏ, tớ nghĩ là tớ cảm nhận được cái tâm trạng đó của nàng, rất bứt bí, rất khó chịu, quẫn bách, ràng buộc và không làm chủ được những dòng chảy xung quanh mình, không thể tạo dựng được cái gì rõ rệt, vai trò vốn có từ trước chỉ là những sự nương náu tạm thời và những hi vọng rất mong manh vào mối liên kết giữa mình với những người xung quanh.

À, cho tớ xin lỗi vì tựa đề và ảnh có thể đã đánh lừa người đọc về nội dung thực sự của bài này. Tớ định tìm một hình minh họa nào đó cho nàng Louki, nhưng tớ tuyệt nhiên chỉ thấy về quán cafe Loki rất nổi tiếng ở Iceland phục vụ món ăn theo phong cách Scandinavi, có lẽ nó là một gợi ý chăng, tớ nên ăn cái gì đó thì tâm trạng có lẽ sẽ khá hơn.

PS: hay là bây giờ em ngồi tỉ mẩn đọc lại từng chút từng chút những gì anh đã từng viết, có ý nghĩa gì không?

7 nhận xét:

  1. Này, vẽ cho tớ một con ủn ỉn mặc áo màu xanh lá cây - màu thiên nhiên đi. Tớ cầm tinh ủn ỉn í. Khi cầm cọ vẽ nó, chắc chắn Ngọc không còn có thể miên man với cái món "mức độ sát thương của tình yêu" nữa. Thử đi, rồi tặng lại tớ. Kkkkk...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ô kê, để tớ đi học đã, hơn nửa tháng thôi, sẽ nhanh thôi, đó sẽ là tác phẩm public đầu tiên của tớ, thật phấn khích quá =)))))

      Xóa
    2. Bạn mà làm tớ vỡ mộng là tớ khủng bố bạn đấy!!!

      Xóa
    3. Yên tâm đi gái, chỉ có từ xấu trở lên.

      Xóa
    4. Ui, cái cách nói "yên tâm đi gái" làm mình nhớ cô mình quá!!! Oe oe oe...

      Xóa
    5. Này cậu, qua facebook chơi với tớ đi, cho xôm tụ, bên ấy tớ ít bạn là con gái thích đọc sách giống cậu. Tên fb và avata của tớ y chang bên này.

      Xóa
    6. Mình có FB nhưng được thành lập là trang cộng đồng nên chỉ có mọi người vô comment và mình trả lời thôi. Mình chỉ có thể đi chia sẻ bài của người khác chứ không vô FB mọi người comment như FB cá nhân được. FB của mình: facebook.com/maryathu.tran (Tên FB là Để gió cuốn đi).
      FB của mình mới nên cũng đơn điệu và yên ắng lắm.

      Xóa