Hôm nay là một ngày khá tồi tệ SM à, xét một cách bình thường và rõ mồn một, thì em đã đọc một vài bài tiếng Anh, đã tra cứu, và viết một bài mới lên page học tiếng Anh mà em mới tạo, em đã ăn đủ bữa, đúng giờ, và phụ ba mẹ những việc cần thiết. Hôm nay em được 42 kí yếu, tức là gần trở về mới mức khoẻ mạnh của em hồi trước khi mùa nóng bắt đầu, chỉ có 2 việc tệ hơn bình thường, đó là em không đi tập thể dục ở quảng trường, cũng không tập yoga ở nhà, vì lúc ấy đã gần hết ngày mà em vẫn chưa xong việc viết lách, việc tệ thứ 2 là tối nay em gần như mắc bệnh ngồi ngắm say sưa cái list người FB online và cứ đợi chờ một tiếng người.
Đó là xét về mặt bình thường và dễ thấy. Còn xét về mặt sâu thẳm, thì chủ yếu em thấy rất chán, vì em nghĩ là mình chưa đủ khiêm tốn và điềm tĩnh. Về mặt này, thì em nghĩ là anh hơn hẳn em rất nhiều. Em phục anh bội phần vì sự khiêm tốn, tử tế và điềm tĩnh. Phải không nhỉ, hay là em đang thần tượng hoá người mình yêu?
Em biết là em còn yếu ở những mặt như vậy, nhưng em hiểu là mình không thể sửa đổi sớm chiều, em nghĩ em sẽ mất rất nhiều năm tháng, để cuộc đời rèn dũa, để trái tim bớt nóng và cái đầu bớt ngọ nguậy. Tuy nhiên, cũng đồng thời, em lại phát hiện ra, có những người học rất cao, cũng đi Tây đi Tàu (chỗ này nói quen miệng, chứ nên dùng từ khác nhỉ, vì Tàu chả có gì sang, toàn bẩn với đê tiện, thế thì từ sau em sẽ sửa lại là đi Âu đi Mỹ), nhưng họ lại chẳng bằng anh một góc ở những đức tính như vậy. Và bởi những lẽ như vậy, em thấy cuộc đời về cơ bản là rất cô đơn, quạnh quẽ, vì tìm được người có cùng quan điểm và cách nghĩ, cách sống với mình là điều rất khó.
Anh vẫn im lặng như thế, xa xăm hơn cả một vì sao, nên em cũng không còn rõ được là anh có còn là SM của ngày xưa không, mới mấy ngày hay tuần, hay tháng gì đó, mà đã thành ngày xưa mất rồi. Tuy nhiên, bản chất con người như đá núi khó dời, em tin chắc anh vẫn như vậy. Nói chuyện bản chất con người, hôm nay em lại được dịp buồn sơ sơ, vì em nhận ra, đã là người không tử tế, thì sẽ luôn là người không tử tế mà thôi, không có tình thương thì sẽ mãi là không có tình thương, đôi khi em chạm vào họ một lần nữa, vì sự mở lòng dư dả của mình, rồi em lại thất vọng, cho nên có lẽ gạch xoá được ai ra thì gạch xoá luôn cho rồi, lâu lâu update làm chi, còn không thì chừng 5 năm 10 năm hẵng update.
Còn một điều nữa, về bản thân anh, anh vốn bất mãn trước thời cuộc và vẫn thường đọc những gì liên quan với một trí tuệ sáng suốt và có lập trường. Và thường thì người ta không làm cái này thì sẽ làm cái kia, và nghĩ nhiều hay đọc nhiều về cái gì thì sẽ tích luỹ được nhiều và thành chuyên nghiệp, em nghĩ có lẽ thời cơ của anh sắp đến rồi, cùng với thời cơ của nhiều người khác.
Chúc mạnh khoẻ với thuốc lá.
NGỦ - 21062014
Trong đêm tối những cuồng nộ vẫy vùng
Tâm hồn rách nát tỳ đè lên trang giấy
Viết đến hao gầy và lí trí vỡ tan
Rồi thở than, ấm ớ, mộng mị, hoang đàn
Giật mình tỉnh giấc, mặt trời ghé ngang ô cửa
Nắng xuyên mình, ồn ào leng keng đâu ngoài phố
Tôi đốt đi những gì viết ra từ quỷ dữ
Tôi trở về chính tôi, lặng im...
MIÊN MAN - 26062014
Đôi lúc, như lúc này, mình cảm thấy việc giấu đi một nỗi buồn là điều rất khó. Nó giống như việc gượng ép mình làm điều gì đó không thật. Nhưng không làm thế thì cũng chẳng biết làm thế nào, vất vưởng để ngày tháng trôi qua vô nghĩa để đến một ngày nhìn lại thấy trắng trơn có lẽ còn đáng sợ hơn.
Mình cố tìm những lí tưởng đẹp để vờ như mình đang sống vì nó, hay là thực sự mình đã và đang sống vì nó, dù có những lúc sao nhãng. Đôi lúc mình nhảy tưng lên và đâm sầm vào tất cả mọi thứ, chẳng qua cũng chỉ là để cho mình bận rộn và có trách nhiệm với những thứ mình đã trót đâm sầm vào, để cảm thấy xấu hổ nếu bỏ cuộc, để không còn thời gian mà buồn.
Nhưng thú thật đôi khi mình cảm thấy mọi thứ trên đời đều mệt mỏi và vô vi làm sao ấy, chẳng có chút ý nghĩa nào. Đôi khi mình lại nghĩ, tình yêu cũng là quái gì đâu nhỉ, chẳng qua là một kiếp người khác, cũng vật vã chẳng kém gì mình, rồi gặp nhau, quý mến và cười, thế sao việc thứ đó trôi tuột khỏi tầm tay mình nó lại khiến đau khổ đến thế. Nghĩ đến đây thì mình thấy cũng đỡ. Dù gì cũng chỉ là một kiếp người, có những xấu và tốt, có những cái đẹp và dở.
Mình lại mơ hồ nghĩ rằng, có lẽ ý nghĩa hay nhất của cuộc đời này là sự phiêu lưu, càng phiêu lưu càng tốt, càng đi nhiều, gặp nhiều, viết nhiều thì lại càng tốt, nó giữ cho đầu óc bận rộn, không nhàm chán và thời gian trôi qua nhanh hơn. Nhưng liệu nhanh hơn có tốt, hay lại nhanh qua một kiếp khác và bắt đầu công cuộc đấu tranh và tiến hóa lại từ đầu. Có lẽ con người không cần nghĩ nhiều như thế, so với vũ trụ thì con người cũng chỉ như con kiến, và tốt nhất là con người nên đi thành hàng như lũ kiến, cần mẫn, liên kết, miệt mài, cho đến lúc chết đùng ra rồi lại sống dậy ở kiếp kiến khác, rồi lại đi thành đàn.
BẢN CÁO CHUNG - 28062014
Vladimir Nabokov nói rằng: “Tôi không nghĩ là người nghệ sỹ lại phải bận tâm đến khán giả của mình. Khán giả tốt nhất của ông ấy chính là người mà ông ấy sáng nào cũng nhìn thấy trong gương cạo râu của mình.” Đôi lúc em muốn viết gì đó, nhưng rồi em thấy xấu hổ, không dám viết gì ra nữa, bởi thẳm sâu trong em và người khán giả trung thành của em (tức cũng là chính em), “họ” sẽ không thấy gì khác hoặc là thứ duy nhất “họ” bị thấy/ muốn thấy chỉ là sự đau xót, tiếc nuối đến tột cùng cho những ký ức đã qua, là nỗi nhớ quặn thắt xao xác cõi lòng trong một ngày trời lạnh, mưa, là những trăn trở khó nghĩ về vận mệnh của những gặp gỡ.
Mọi cuộc gặp gỡ đều có lí do của nó, anh đã thay đổi cuộc đời em hoàn toàn, tại một điểm rất quan trọng, trong toàn bộ hệ suy nghĩ của em, em biết ơn anh và biết ơn số phận vì điều đó. Nhưng chỉ vậy thôi sao, cái giá phải trả tại sao quá đắt vậy. Những cảm xúc và ký ức, sự ngọt ngào, ấm áp, yên lòng và đầy đủ mỗi khi em được ở bên anh, được anh kéo vào lòng cứ ám ảnh em mãi.
Trong truyện Kafka bên bờ biển (truyện này hay kinh lắm, hôm nào cho anh mượn, nếu còn có cơ hội), có một đoạn nói rằng ngày xưa con người gồm 2 thành tố ghép thành, là nam-nam, nữ-nữ hoặc nam-nữ, rồi một ngày biến cố xảy ra, 2 phần ấy bị tách làm hai, và từ đó, con người cứ đi tìm một nửa của mình. Cảm giác bên anh đúng là như thế với em, một sự đầy đủ đến hoàn hảo, như thể em chẳng cần gì hơn trong cuộc đời này nữa, chỉ cần được ôm anh, được ngả đầu dưới cằm anh mãi như thế, em như thể sẵn sàng đứng im ở đó.
Làm sao đây? Anh đã hết yêu em rồi hả, hay điều gì ở em khiến anh ghét cay ghét đắng, hay chỉ đơn thuần trách nhiệm gánh lên anh buộc anh phải như thế với em, mà có thể anh cũng chẳng nghĩ gì nhiều đến thế, có lẽ là anh đã chán chê và ghét sự phiền phức vỡ lỡ. Tình yêu hóa ra mong manh đến đáng sợ, mãnh liệt đó rồi cũng hững hờ đó. Cuối cùng chả còn gì ngoài đau đớn, chịu đựng, nhớ thương và chờ đợi trong thấp thoáng ranh giới giữa hi vọng và vô vọng, giữa đi tiếp và ký ức, ký ức có lẽ quá đẹp nên ngấm vào máu đến không cách gì xóa gột được, nó cứ âm thầm chảy trong đó, rồi đôi khi tác động vào tất cả các vùng tim và vùng não.
Có thể cho phép em được đứng bên cạnh cuộc đời anh như một người phụ nữ trưởng thành không, người phụ nữ có con đường riêng của mình, và thỉnh thoảng được nói chuyện với anh như những người bạn. Em sẽ không bám víu lấy anh nữa, không đòi hỏi một sự quan tâm quá mức nào nữa. Nhưng có thể làm bạn em không, lâu lâu hỏi thăm em dù chỉ một chút, và đôi lúc bí bách lại chia sẻ với em như ngày xưa, để tìm một tiếng nói chung giữa đời thường gần gũi. Em hứa đấy, sẽ là một người phụ nữ trưởng thành.
TÔN GIÁO VÀ LÀM NGƯỜI - 30062014
Quy luật vận động bất biến của trời đất về nhân quả, dẫn đến những sự thương tâm trước mắt, những tai hoạ cho loài người trên mọi lĩnh vực, hoặc như chuyện nhỏ là trong xã hội có những người nghèo đói, khổ sở, tàn tật, hoạn nạn. Nhưng tất cả những cái đó là việc của quy luật, của thần phật chúa ... (nếu bạn có tôn giáo), còn đã là con người, ta không có quyền nhân danh nhân quả hay bất cứ cái gì tương tự để thờ ơ trước sự chịu đựng của người khác. Anh đã đúng và nói với em từ lâu, vậy mà hôm nay em mới thấm thía là mình đã sai.
TÀO LAO CHÚT VỀ ĐÀN ÔNG - 30062014
Những đàn ông có đầu óc một tý thì chẳng bao giờ xem chuyện tập thể dục hay ăn uống điều độ là cái gì đó là quan trọng trong cuộc đời này.
Họ làm bạn khá trung thành và thương yêu với những thứ chả tốt đẹp gì mấy, như cà phê và thuốc lá.
Còn hễ gặp một người hoàn hảo cả về đầu óc, lẫn việc nội trợ và tập tành thể lực, như Kafka Tamura chẳng hạn, thì lại ẩn chứa đằng sau đó một câu chuyện kinh dị.
Và vì có đầu óc một tý thì họ cá tính và có bản sắc nên phụ nữ đừng hòng khuyên ngăn hay bảo ban dặn dò gì họ, một là bước vào cuộc đời họ, chăm lo cho họ từng li từng tí, còn nếu không thì hai là đừng có lải nhải gì về chuyện đó.
Về chuyện ăn, thì với đàn ông có bản sắc, mặc dù ăn hay không ăn với họ cũng chả thành vấn đề, nhưng một khi đã ăn thì không dễ để họ khen ngon.
Muốn biết một người đàn ông tốt hay không, dịu dàng và tử tế hay không, hãy nhìn cách họ làm bố, nhưng rất tiếc, lúc này bạn đã chậm chân rồi.
Đàn ông một khi đã đau khổ thì rất dễ trở nên tiêu cực và bất cần, và rất khó vực họ trở lại, phụ nữ thì khác, họ mạnh mẽ hơn nhiều.
Đàn ông cực kỳ ghét sự phiền phức và lải nhải, họ chỉ thích dịu dàng và nhẹ nhàng nhưng phụ nữ thường chỉ như thế lúc lừa tình, càng về sau lại càng lải nhải.
CHAT - 01072014
Để ý mà xem, ai mà chat với tớ nhiều, một thời gian là hay cười cái kiểu “há há” giống tớ, công nhận mình có sức ảnh hưởng mạnh, thực ra là vì từ tượng thanh đó phản ánh đúng kiểu cười ngoài đời của tớ, rất dễ cười và không kiềm chế được, có lẽ vì nó thật quá và vui quá nên dễ khiến người khác vô thức cũng nói giống vậy luôn. Nhưng có anh già là không như vậy, anh ấy suốt ngày chỉ cười hehe thôi, ảnh mà cười hehe là tớ biết ngay anh ấy có ý nghĩ đen tối, sau này tớ chỉ cho chút chút thì thêm được 2 kiểu rõ sắc thái là cười 1 dấu ngoặc là cười hiền từ, còn cả đống dấu ngoặc là cười nghiêng ngả. Lâu lắm rồi cũng không chat với anh ấy nữa, giờ anh ấy chỉ có một kiểu duy nhất, kiểu của bóng đêm vô tận.
Tranh: Self-portrait, Pablo Picasso, 1907, "mũi to giống sweetman vãi :))))"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét