4 tháng 5, 2014
Lại update thơ mới (Cuối tháng 4/2014)
VÔ ĐỀ
(28/4/2014)
Tinh thần phải cao cao như núi
Đời dập vùi nát nát như tương
Nước mắt rơi rơi mặn cõi lòng
Ngã xuống đứng lên người sừng sững
Một ngày cười nhẹ nghe thinh không.
CHIA LY
(29/4/2014)
Trong giấc mơ, anh đến thăm em,
Mặt âu sầu, không nói không rằng,
Chỉ ánh mắt u uất, giận hờn, ngang trái
Ta giằng co rồi hôn trong khổ đau, yêu thương, bẽ bàng
Ngoài đời thực, anh đã bỏ bê và giã từ,
Em không còn là bóng ma đeo bám
Trên yahoo, trong điện thoại hay những cuộc cà phê thoáng chốc một chiều,
Còn em, ôm ảo tưởng, như cái khăn thít chặt cuộc đời non trẻ
Ảo tưởng độc hại, Dư Thị Hoàn đã viết,
"Chết từng tế bào vỏ não"
Dư Thị Hoàn cũng viết
"Lẽ ra trên thế gian này,
Đừng có em."
NGHỈ LỄ
(30/4/2014)
Phần đông trườn mình ngủ nướng sau năm tháng dài của kẻ làm công, thấy đời đẹp đẽ sướng sung quá chừng, như bị bỏ đói lâu ngày, như người bộ hành gặp nước giữa sa mạc.
Những kẻ về nhà để bụng rỗng dồn suốt chuyến xe đêm để ăn cơm mẹ nấu, ngấu nghiến, hạnh phúc và vo tròn mình trong cái kén ngày xưa.
Vài ba kẻ háo hức tuổi trẻ, dong ruổi đất Việt, đất mẹ ở những vùng chưa biết bỗng trở nên hào phóng, dang vòng tay rộng đợi chờ con khám phá, người lên rừng, kẻ xuống biển, coi 50 người kia sống thế nào.
Mấy đứa con nít tưởng như chúng có thêm vài ngày chủ nhật, ba mẹ chở đi ăn sáng vui quá chừng, những ngày ăn sáng chủ nhật líu lo, chơi đùa, phần ký ức tuổi thơ êm đềm sẽ trở về khi đôi chục năm sau, lại chở con mình đi phố phường và công viên sáng chủ nhật.
Những ai freelancer, ôi ngày nào chả là ngày lễ, dù làm hay chơi, dù khóc hay buồn, cảm hứng công việc là tình yêu bất tận, mà tình yêu thì cũng lên xuống như sóng biển, lễ chả là đếch gì với freelancer.
Bayern với Real cũng hẹn hò nhau ra sân chơi đúng lúc ghê, vào đêm hôm trước, để cho khối kẻ khởi đầu kỳ nghỉ lễ với rất nhiều cảm xúc, và tha hồ coi không sợ mai đi làm mệt, cuộc đời lắm lúc cũng chỉ cần có thế.
Những ai đấu tranh cứ đấu tranh, khi dồn dập, khi bực tức chua ngoa, khi nhẫn nhịn thâm thúy, dù gì chăng nữa, ngày hôm nay vẫn nhiều người phải khóc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét