16 tháng 4, 2014

Thơ tình viết cho sweetman (cuối 2013 - đầu 2014)

BỐI RỐI
Ngày anh vào cấp ba
Em mới tròn một tuổi
Có bao giờ
Anh giai mười bảy
Nghĩ mình sẽ yêu đứa lẫm chẫm biết đi
Buồn cười hihi
Em thấy mình ngây ngố
Mỗi ngày, em cứ cười hô hô
Em đi ra rồi em lại đi vô
Em chẳng ngờ, có ngày lại yêu anh
Ngẫm đi ngẫm lại,
Không có lí do gì đặc biệt
Chỉ là một ngày
Nếu cạnh em ngồi không có anh
Ngày trở thành hiu quạnh
Ngày trở thành vắng tanh
Và khi anh trở lại
Ngày trở thành yên lành
Ngày trở thành hài hước
Từ hôm ấy,
Từ hôm trái tim em thì thầm
Bảo rằng mày rất hâm
Em ngại nhìn vào mắt anh
Ngại cả việc lanh chanh cất lời
Em chỉ biết đi vô rồi lại đi ra
Giả vờ im ắng,
Giả vờ chẳng có chi
Nhưng nụ cười không giấu nổi
Nụ cười cứ ở mãi trên môi
Vì đã có anh trên đời…

CHÚC ANH NGỦ NGON
Em viết ... sau lời chúc anh ngủ ngon
Anh tò mò hỏi ... của em nghĩa là gì
Em bảo anh thích nghĩ gì cũng được
Anh nài nỉ như trẻ con, "nói cho anh đi"
Em cười hihi, em bảo anh thật ngốc
Có vậy mà cũng hỏi
... của em
Là ngần ngừ
Là ngại nói lời chia phôi
Là ấm ứ
Vì vẫn còn muốn nói, muốn nói...
Mà ngày đã tắt từ lâu
Và mặt trời lại đang tìm lối bay lên
... của em là
Tất cả những gì không thể nói
Là những gì để lại
Để anh có cái
Thì thầm từ bên trong
Để một ngày lại hỏi em
... của em nghĩa là gì???

TÂM SỰ
Nhớ ngày xưa
Mỗi lần đến thứ 6
Em vui mừng khôn xiết
Vì thứ 7
Em được nhảy
Em chỉ sống
Để được chờ ngày cuối tuần
Rồi em cũng phải bỏ
Rồi chuyện gì cũng qua
Rồi điều gì ở lại
Có lẽ, không gì cả
Đời cứ trôi
Và ta cứ bước
Mà thôi...

CÁCH XA
Đôi lúc
Em muốn nói
Mai em đi rồi
Mai em phải trốn
Em phải giấu mình
Vào phố núi đầy sương
Anh sẽ không thể nói
Anh sẽ chỉ mơ hồ
Thấy em trong suy nghĩ của mình
Đôi lúc
Em muốn nói
Hôm nay
Anh hãy nói
Nhiều như anh có thể
Nhưng rồi
Cũng chẳng để làm gì
Vì mọi chuyện vẫn thế
Nên em đành lặng im
Dìu anh vào giấc ngủ

VƯƠNG VẤN
Quá yêu mất rồi
Nên cứ chờ mãi thôi
Chờ tin nhắn chờ cuộc gọi
Chờ nụ cười chờ mắt nheo
Chờ được gặp chờ nghe tiếng
Càng cố lấp vùi, nỗi nhớ lại càng hiện rõ
Tình yêu lạ kỳ, bao chân lý cũng bỗng thành mờ nhạt
Đã một lần mất, trăm lần không thể có lại
Lí do làm gì, nếu lí do không giữ được anh
Nhớ để đó,
Nghĩ rằng trang giấy trắng chẳng bao giờ được post
Thơ cho anh, giờ đã thành thơ cho mọi người

BẰNG LÒNG
Anh đưa em đến với thơ ca đích thực
Đến với sự thật rối lòng mà hồn trẻ - em chưa bao giờ biết
Đến với cá tính và cái nết sống chân phương
Tình anh dịu dàng và nụ cười anh hóm hỉnh
Anh bảo em,
Rằng em cứ thế
Sao người khác chen chân vào cuộc đời em được
Em chỉ cười, em chẳng cần thêm ai nữa
Tình đầu mộng mơ, em biết dễ tàn phai
Tình tuyệt vời vì có anh nồng nàn, tinh tế và anh rất thật
Em đã yêu mà chẳng cần cái kết đẹp, cũng chẳng cần nhận lại
Đủ cả rồi, ai còn nỡ bước chân vào làm chi...

Tranh: Portrait of Marie Threse Walter, Pablo Picasso, 1937

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét