Buồn, bực, thất vọng, muốn thể hiện và đòi hỏi cái mình muốn lên người khác, phàn nàn, cáu gắt là một trong những cảm xúc, tâm trạng rất cố hữu của con người.
Phải buộc mình suy nghĩ một cách nhân quả, rằng cái tồi tệ trước mắt chỉ là hậu quả của một số hành động, suy nghĩ hay trạng thái trước đó, buộc mình phải bấm nút để quán sát nó một cách khách quan, nghĩ cho hoàn cảnh của người khác thay vì đặt chính mình lên trên hết, và nhất là bấm nút để chuyển sang trạng thái vui tươi là điều quá khó. Nó giống như việc tu sao cho khỏi sân si vậy.
Nhiều lúc thấy chán đến nỗi chỉ muốn nằm ườn ra ngủ tiếp cho đã con mắt. Nhưng nghĩ lại ngủ hoài, đến lúc nhận ra thời gian đã trôi đi mà không làm được gì, cảm giác còn tệ hơn, và cuộc sống càng lao dốc nhanh hơn.
Hóa ra đúng là cái tâm trạng xấu, nó dẫn đến suy nghĩ xấu, hành động xấu và cứ thế nó lan ra như dịch vậy.
Hóa ra đó chính là việc tu.
Bằng việc viết những dòng này, tôi thấy mình đã có thể làm được một việc, đó là tách khỏi bản ngã của mình trong một thoáng để soi xét chính cái bản ngã ấy, và tôi đã vượt qua.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Being sad, being angry, being disappointed, desiring to show the self and forcing others to do what the self wants, complaining, judging, etc, are all very intrinsic beings of human.
Making the self think as law of cause and effect, that the bad condition now is an effect following others previous actions, thoughts and beings, making the self be out of the self to see the self objectively, thinking from the point of others instead of putting the self first, and ultimately, switching to being happy, are all so difficult. This is similar to practicing to eliminate "dukkha". (In Buddhism, "dukkha" means suffering, anxiety, stress or unsatisfactoriness).
Sometimes, the self feels so bored that it makes the body want to lie down and keep sleeping to satisfy the laziness. But for a moment of re-thinking, someday the self recognizes that time has passed but the self has got no progress, no achievement, nothing worth done and then the being would be much worse, eventually, the life keeps slipping even quicker.
It turns out that bad being comes to bad thoughts, bad actions and the outcomes continue gradually bad like a flu. It turns out that watching the self like this is itself practice.
By thinking this way and writing down this piece, I, the self, feel I have done something: to be out of the self to judge the self, and I overcome.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét