6 tháng 6, 2013

Viết về người dạy phương trình hàm hay nhất Việt Nam (viết ngày 18/3/2013)

Tối nay tôi bị gây tò mò bởi cái thể loại teen và trendy mang tên Confession, hết một ngày làm việc và đi học vừa mệt vừa vui và cả rối rắm bởi những trăn trở của cái tuổi hăm mấy dở dở ương ương, trong căn phòng trọ chật hẹp và ngổn ngang, tôi ngồi ăn xì xụp, quạt phù phù, nhạc du dương và đọc HVGL Confession, thấy cuộc sống đẹp biết mấy, tình yêu lúc nào cũng là chất liệu không thể thiếu được để người ta sống, người ta vượt qua và người ta bay. Tình yêu học trò, tình thầy trò, tình bạn… thật đẹp biết bao, và có những tình cảm chẳng thể định nghĩa, chẳng thể gọi tên được.
Bao kỷ niệm trong tôi về một thời cấp 3 ngốc nghếch khờ dại chợt ùa về, thầy cô, bạn bè, rất nhiều. Nhưng tôi muốn dành những dòng đặc biệt này cho một người đặc biệt, mà tôi biết rất khó có cơ hội để người đó có thể đọc những dòng này.
Bắt đầu từ đâu nhỉ…
Giá như cái phong trào này bắt đầu từ cách đây 6 năm, khi tôi mới vào đại học, thì có lẽ tôi có thể viết nhiều hơn và dạt dào hơn. Thế rồi dòng đời với bao hoài vọng tuổi trẻ, những bước vào đời vất vả và gai góc, những tình cảm lứa đôi không như ý, trí nghĩ của tôi về người ấy có lẽ không còn nguyên vẹn và sáng trong rực rỡ như ngày nào.


Đó là một người miệt mài làm việc và nghiên cứu khoa học với lửa đam mê tuyệt vời nhất mà tôi biết, một người làm toán, dạy toán và viết sách toán say sưa nhất mà tôi có thể thấy ngoài đời thực. Người có bài giảng khởi đầu về khái niệm “giới hạn” vốn rất gai góc trở nên gần gũi, giản đơn và dễ hiểu nhất mà tôi từng biết, người thích thú với những đánh giá lắt léo chẳng hiểu từ đâu để giải những bài toán bất đẳng thức.
Người mà hễ gặp phụ nữ thì lúng phúng chẳng biết nói gì, mặt cứ đỏ lựng lên. Người ấy không thân thiện với học sinh theo cách thông thường, hiếm khi trò chuyện và tưởng như người ấy khô khan và khó gần. Nhưng có biết đâu rằng, người ấy đã luôn quan tâm và để ý đến từng đứa trò nhỏ và ngó bộ im im vậy mà người ấy biết hết đó, để rồi đôi khi người ấy có những nụ cười tếu táo mà tôi thấy nhớ da diết.
Giờ này, hình ảnh khuôn mặt khó chịu chẳng bao giờ cười, vóc dáng lùi xùi với cái áo khoác đi bộ trên sân trường đầy nắng để vào lớp giảng và cả những cái lắc đầu không hiểu là vì chưa bằng lòng với một bài toán, với học trò hay vì thói quen… vẫn in mãi trong tâm trí tôi. Được sự dạy bảo và tiếp xúc, để ý người ấy nhiều, tôi hiểu, từ sâu thẳm, đó là một người chân tình, chân phương, một người sống rất thật, và dường như chẳng bao giờ biết đua chen, tất cả chỉ là toán học và những đứa nhỏ.


Sự kính trọng và thần tượng hoá, sự quý mến đặc biệt, tôi ngu ngốc ngày ấy đã ghi dấu tất cả những gì có thể về người ấy vào tâm trí mình. Đi đâu, tôi cũng cố làm sao đi qua cho được cái con hẻm vào nhà người ấy, có hôm đi học thấy người ấy từ xa chạy xe máy vào trường, tôi cũng phi xe đạp thật nhanh chỉ để có thể gặp và cuối đầu chào người ấy để rồi khi nghe tiếng xe đạp lọc cọc vội vã phía sau, người ấy tò mò ngoái nhìn thì tôi đã không giấu nỗi sự xấu hổ thẹn thùng. Tôi thậm chí lúc ấy cố thuộc lòng biển số xe, nhãn hiệu xe mà người ấy đi. Và nhớ nhất là, những ngày mài quần ở những băng ghế vô tình chỉ để làm toán từ 1h trưa đến 6h chiều, hay là 9h tối, ngày tết cũng đem một mớ toán về giải, người ấy bảo ráng làm đi, “thầy mua bánh mỳ cho ăn”, thế rồi không thấy bánh mỳ đâu cả, hì hì…
Giờ thì, tôi nghĩ, dù chưa từng nói ra, nhưng tôi nghĩ người đó hiểu tình cảm đặc biệt của tôi, bới ánh mắt học trò chẳng bao giờ biết nói dối và thường rất lộ liễu. Trong cuộc sống sau này cũng thế, có những điều, ta không cần nói ra, nhưng ta biết ta đã dành cho nhau những điều gì thật đặc biệt, và nó sẽ nằm yên ở đó, đẹp đẽ, không gì có thể chạm vào, dù thậm chí nó cũng chưa từng được gọi tên…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét