2 tháng 6, 2013

Ta biết viết gì khi ta không có lối

Giá mà lúc này viết được một bài thơ buồn như bài Ngậm ngùi của Huy Cận, thì hay biết mấy, một bài thơ buồn mà bình yên và lai láng đến lạ lùng:

Nắng chia nửa bãi, chiều rồi...
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá sầu.
Sợi buồn con nhện giăng mau,
Em ơi! Hãy ngủ, anh hầu quạt đây.
Lòng anh mở với quạt này,
Trăm con chim mộng về bay đầu giường.
Ngủ đi em, mộng bình thường!
Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ...
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ...
Hồn em đã chín mấy mùa buồn đau ?
Tay anh em hãy tựa đầu,
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi...

http://mp3.zing.vn/album/Ngam-Ngui-Chiec-La-Thu-Phai-Duc-Tuan/ZWZ967ZC.html?st=1

Có lẽ bài thơ buồn mà lại ít day dứt, chỉ bình yên và lai láng, bởi buồn đã thường trực từ lâu, buồn nhưng không có lối, buồn mà biết rõ chẳng thể làm gì khác được, đành chấp nhận nhìn vào thực tại ấy, cảm nhận thực tại ấy, buồn để mà chỉ biết ngậm ngùi, để rồi nhìn ra bãi bồi bên sông, nhìn vào vườn hoang, nhìn lên trần nhà , rồi thì quạt cho em ngủ, mong sao em được ngủ với “mộng bình thường”, rồi thì ru em, rồi lại nghe tiếng hàng thuỳ dương cũng buồn xao xác…

Tạm xa rời với nỗi buồn cũng không có lối của chính bản thân mình, tôi thích bài thơ này khi tôi tưởng tượng ra suy nghĩ và xúc cảm của người trai trong bài thơ. Ừ thì anh và em đều buồn, xét đến bối cảnh của bài thơ vào những năm 40 – khi mà tầng lớp trí thức lãng mạn hầu như bế tắc trước thực tại của đất nước và thực tại của chính bản thân mình. Nhưng em hãy cứ ngủ, nỗi buồn này để mình anh mang vác, anh sẽ hầu quạt em, mong sao em có mộng, thì hãy mộng bình thường thôi; anh biết, em cũng như anh “hồn em đã chín mấy mùa buồn đau”, nhưng xin cứ tựa đầu anh mà ngủ, cho những trái sầu rụng rơi, cho em được nhẹ nhõm đôi phần. Đọc bài thơ, ngoài nỗi buồn đến hiu hắt, buồn đến rệu rã, cứ tưởng tượng ra cái hình ảnh ấy, thấy người trai ấy có gì cao thượng, có gì dịu dàng, có gì cáng đáng.

Có một điều chắc chắn tôi biết, chính tác giả đã trải qua những cái nhìn ấy, mới có thể miêu tả cái nhìn của một người buồn chính xác và có sức tượng hình đến vậy, đến nỗi không rõ là tại cảnh chiều buồn làm người buồn, hay tại người buồn trước mà nhìn đâu cũng thấy buồn. Buồn thì hay nhìn xa xăm, nhìn xa xăm thấy con nắng xế đã vàng nửa bãi, cái nhạt vàng của nắng xế buồn lắm, nhìn xa rồi lại nhìn gần, thấy ngoài vườn trinh nữ cũng xếp lá, ai đã một lần thấy những lá trinh nữ xếp lại và rũ xuống, không thấy màu xanh tươi chỉ còn thấy màu xanh già thì cũng sẽ hiểu trinh nữ xếp trông buồn thế nào. Nhìn bãi bồi, nhìn vườn, chán rồi lại nhìn trần nhà, nhện cũng giăng tơ, giăng tơ mà cứ như nhện đang giăng thêm nỗi buồn vào lòng ta…

Haha, bình thơ dở vãi, nhưng mà viết xong chả còn thấy buồn chút nào. Osho nói đúng, cái gì rồi cũng trôi qua thôi, không nằm mãi ở đó được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét