3 tháng 6, 2013

Sự học của tôi

Cuối cùng cũng đã rửa xong thau chén, giặt hai thau đồ, phơi kín một dây, chiên chảo cốt lết, lau được cái nhà, giờ ngồi phà phà, chờ mắt díp lại, ngủ đến sáng mai, tự thấy yêu đời.

Đùa chứ không định viết theo lối văn biền ngẫu như thế. Nãy ngồi giặt thau đồ tự dưng nhớ bao nhiêu là chuyện ngày xưa, đầu tiên là tại vì bỗng dưng muốn mua một đôi giày thể thao quá, giờ không còn đôi thể thao nào cả, thèm được mua một đôi đi thật êm chân thật bền và thật đẹp. Xong rồi nghĩ ước chi mình có thể nói với ba mẹ là “con thi được điểm cao thì thưởng cho con đôi giày đó nha” mà buồn cười làm sao. Nhờ hồi xưa đi học không bao giờ bố mẹ nói với mình những câu kiểu như thế, và mình cũng không bao giờ xin bố mẹ như vậy. Học là điều tất yếu, mà thậm chí bản thân mình còn chẳng bao giờ bằng lòng với chính kết quả học tập của mình, chứ chưa cần đến một kiểu động viên như thế từ bố mẹ, kiểu như là học thế thì tạm chấp nhận được thôi, vì dù sao cũng chỉ đứng thứ nhì trong lớp, lúc được nhất lớp thì nhìn mấy đứa nhất khối, nói chung là lúc nào cũng bình bình, nhiều khi người ta nhìn mình ngưỡng mộ, nhưng mà mình không có cảm giác, vì mình biết mình học thua những ai. Có lần được giải ba quốc gia môn toán, nhưng mà tâm trạng mình cũng phình phường thôi, hình như dư âm của sự mệt mỏi, cái căng thẳng vì phải học nhiều thứ cùng một lúc mà thứ nào cũng phải hiểu cho đến ngọn ngành, những ngày miệt mài giải toán đã khuất lấp hết niềm vui thành quả. Cho đến một hôm, mặt đang nhăn nhó, vai thì mỏi, đầu thì nặng, bước vào lớp, thấy thầy dạy toán cùng mấy bạn nam đang bảo Ngọc học trâu thế, thiếu mỗi nửa điểm là được giải nhì, lúc đó mới thấy một chút vinh hạnh, một chút kiêu hãnh.

Bây giờ nhìn lại, vẫn thường hay tự kỷ rằng, mình là sản phẩm của một nền giáo dục lệch lạc, dù suy nghĩ đó có phần hơi quá bi quan. Thiệt ra, học toán nhiều đã cho mình tư duy rất tốt, rất logic trong mọi vấn đề sau này, là tiền đề để mình học tốt các môn như kinh tế học, chứng khoán, phân tích tài chính, kinh tế lượng, kế toán, v.v… Học văn thì khá là chán, thầy cô có vẻ như toàn làm mất đi vẻ đẹp của văn chương và thơ ca bằng cách mổ xẻ nó quá mức, dùng những ngôn từ sáo rỗng quen thuộc để phân tích hết tác phẩm này đến tác phẩm khác, giá như có thể dạy cho học sinh đọc thật nhiều để hiểu cái hồn của tác giả, để chúng nó tự cảm thụ theo cách riêng và thích bình về tác giả nào thì cứ bình, kết quả là cứ học bài nào trong sách giáo khoa thì biết bài nấy, và cứ dùng ngôn từ của thầy cô thì được điểm cao. Học lí thì vì là dân toán, nên mình bực bội nhất cái vụ là lâu lâu thầy lại nói “xem như đại lượng này bằng 0” , “ta bỏ qua yếu tố này, yếu tố kia”, thú thực là chấp nhận những cái xêm xêm, cái gần đúng, những cái di mờ như vậy trong vật lý khiến mình khó chịu kinh khủng, mặc dù biết di mờ cũng là phẩm chất cần thiết để làm thiên tài :)), và thực ra thì vẻ đẹp của vật lý cũng chính là có thể bỏ qua những yếu tố như vậy để xem xét cái tổng quát, cái quy luật bản chất. Đau thương nhất là học lịch sử, học thuộc bài nhiều kinh khủng, toàn bắt học diễn biến các trận đánh mới hãi hùng làm sao, bây giờ nói thiệt là mình không nhớ một tý gì về các đời vua ở Việt Nam ngoại trừ câu chuyện về Lang Liêu với bánh chưng bánh giầy. Học địa lý cũng không kém phần chán ngán, nhớ là đã được dạy rất nhiều thứ, thậm chí về khoáng sản, về ngành kinh tế của các châu lục, các quốc gia, về các loại đất trên khắp Việt Nam, nhưng giờ thì thậm chí vị trí của các nước và các đại dương cũng còn mơ hồ lắm. Ít bữa rãnh sẽ ngồi coi lại mấy cái này. Mình nhớ là hồi mình lập kế hoạch cho những tháng rỗi rãi trước khi vào đại học, mình định sẽ tự học lại về lịch sử Việt Nam, ấy thế mà không hiểu chuyện gì đã kéo mình đi xa mãi. Bây giờ thì mình có hứng với địa lý hơn, hehe, muốn dắt tay một người đi khắp thế gian mà.Túm lại là, có vẻ như việc dạy các môn khoa học tự nhiên ở Việt Nam là tạm chấp nhận được, còn các môn khoa học xã hội thì có vẻ lệch lạc và phản khoa học quá, không gợi ra được cái gì mới mẻ, thú vị và làm mất đi những vẻ đẹp tự nhiên.

Hồi ấy nếu ai hỏi mình thích học môn gì nhất, mình sẽ nói ngay môn thể dục, vì môn ấy không phải vận động đầu óc, được hoạt động chân tay rất thoải mái và tha hồ nói chuyện với bạn bè. Và mình nghĩ vận động là một trong những sở trường của mình. Tiền đề của năng khiếu này là hồi nhỏ, mỗi lần mẹ sai chạy đi mua cái gì thì cũng cắm đầu cắm cổ mà chạy, đến nỗi hàng xóm cũng phải ngạc nhiên, thú thật hồi ấy mình hay chạy, vì mình bị mắc cỡ, khó khăn trong giao tiếp và ít nói, mình sợ nếu mình đi thì mình sẽ chạm mặt những người hàng xóm, và mình sẽ chẳng biết làm thế nào cả, nên chạy thật nhanh để không phải thấy gặp ai cả. Hồi cấp 1 chưa học thể dục gì nhiều, thích nhất hồi lớp 2 chơi rượt bắt chạy khắp sân trường với lũ con trai, rồi có hôm té chảy máu đầu gối, vô lớp, mở cặp lấy kẹo ra ăn cho đỡ đau, :)),  hồi lớp 5, điểm thi chính là điểm do việc cân nặng xem có đủ ký, có sức khoẻ tốt hay không, và mình chỉ nặng có 20 kí, mình đã luôn thấp bé nhẹ cân như thế cho đến năm lớp 9 thì phải, sau đó chuyện gì đã xảy ra thì ai cũng đoán được rồi nhỉ, :)). Hồi cấp 2 thì được thầy giáo mời lên tập thể dục để làm mẫu cho cả lớp vì các động tác thực hiện quá chuẩn, hồi cấp 3 thì quán quân về các thể loại chạy nhanh, chạy bền. Vậy nên bây giờ mình có thể tập dancesport nhiều giờ mà không biết mệt. Ham thích thể dục thể thao ngày nào giờ đã biến mình thành một đứa đam mê khiêu vũ. Mọi chuyện nghe có vẻ logic quá.

Bây giờ thì, toán đã và sẽ trở thành một công cụ quan trọng trong nghề nghiệp của mình, mình đã học toán nhiều thế cơ mà, phải tận dụng nó chứ. Vận động thể chất đã trở thành một thứ đam mê để giải trí, để làm cho mình đẹp hơn, mình khoẻ mạnh, và mình yêu đời. Nhưng điều lạ lùng nhất là, mình lại có ước mơ về chuyện viết lách. Có quá tự tin không, khi mà mình tự cho rằng mình có khả năng tiềm ẩn về ngôn ngữ và sự nhạy cảm trước cuộc sống. Có lẽ, giáo dục trường lớp đã làm rất tốt một chuyện, là lấp liếm đi những gì sâu thẳm nhất, haha…

1 nhận xét:

  1. Em học giỏi quá! Vừa giỏi toán, vừa viết lách tốt, lại vừa khỏe mạnh về thể chất. Như vậy coi như khá toàn diện rồi. Có cái căn bản tốt như vậy chị tin em muốn làm gì cũng sẽ thành công.

    Mấy môn kia (sử, địa...) đúng là chị cũng quên trước quên sau hết rồi. Cũng đang quyết tâm tìm tòi học hỏi lại đây em ạ :-(.

    Trả lờiXóa