Nhạc đã vui sang buồn rồi lại ngân nga,
Tình đầu, tình cuối, tình đơn phương, sao mãi chẳng thấy tình ta?
Em bảo anh ngồi gần mà sao anh cứ ngồi xa?
Thì đành trộm ngắm những lúc anh không thấy,
Rồi vờ xa xăm, vờ ngậm tăm nếu biết anh để ý.
Đôi lần chạm mắt mà ta chẳng dám nhìn lâu,
Sợ tình vội đến, tình sẽ vội bay mất,
Cứ để tình chông chênh, tình lạc lối, tình chưa về bên ta,
Tình sẽ còn mãi, tình chẳng bao giờ phôi pha,
À nhưng mà, phải chăng lời tỏ tình anh đã nói
Nói như đùa, và em cũng cứ cho là đùa.
Anh đã cười nhiều, đáng yêu nhất trong những lần gặp mặt
Rồi anh hát theo những bài hát tình ca
Còn em nghiêng ngả bồng bềnh, nghiêng ngả bồng bềnh…
Nến chưa tắt và nhạc vẫn ư a…
Lọ Lem phải về, ta đành chia đôi ngả
Một đôi giờ trong những lần như thế,
Một trời khoảnh khắc – em mãi gói ghém, gập mở và ngắm nghía
Mỗi khi em nghĩ đến tình ta…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét