24 tháng 5, 2013

Cô đơn

Không hẳn là cô đơn, chỉ là bởi đang nghe bản này của Nguyễn Ánh 9. http://mp3.zing.vn/bai-hat/Co-Don-Various-Artists/ZW669I79.html

Không hẳn là cô đơn, chỉ là có những nỗi ngán sợ vô hình.

Ngán sợ phải đi qua ai đó, phải xuất hiện ở đâu đó, phải than thở tình trạng của mình để được hỏi thăm, được quan tâm, còn nếu rúc vào đâu đó thì cũng chẳng mấy ai tìm, như thể không có mợ thì chợ vẫn đông. Nhưng mà cũng chẳng có gì đáng để than trách, bởi ta cũng đâu gieo rắc sự quan tâm của ta cho nhiều nơi nhiều người do đó xác suất được nhận lại cũng hi hữu lắm, đó là chưa kể thường thì người ta không thích những gì được cho sẵn, người ta chỉ thích những gì người ta tự kiếm tìm. Đó là cái kiểu mà em với chả út đối với ta nếu ta bày ra quá nhiều sự quan tâm và sẵn có với nó, hay là anh em trai thì sẽ khác? Đó là cái kiểu cậu bạn/em trai bảo rằng nó chỉ thích những cô gái không cần đến nó, những cô sẵn sàng tát vào mặt nó, và những kiểu khác nữa, mỗi kiểu đau lòng một mức độ khác nhau.

Ngán sợ những lá thư ra đi mà không hồi đáp, như thể ta ném đi một quả bóng mà không ai thèm nhặt, bóng rơi bóng rơi, rồi một ngày cô dâu ném chùm hoa ra phía sau mà không ai thèm nhặt trở thành một ngày buồn trong bài Happy New Year. Việt Nam khác các nước phát triển ở đó, sự thiếu phép lịch sự tối thiểu đôi khi gây ra những đau lòng. Khi ta gửi đi một bức thư, nếu cần take action, họ sẽ response action của họ, nếu cần take action nhưng còn vướng mắc, hoặc cần có cái này cái kia, thì mới tới action được, thì họ cũng trả lời tiến độ của action, còn nếu thư không cần action, mà là lời nhắc nhở, thì họ sẽ nói “well-noted, thank you”, cái chuyện trả lời này từ sếp cho đến nhân viên, mà nhất là ông sếp cũng vậy, bất cứ giờ giấc nào cũng thấy ổng mail về rất kịp thời để trả lời vướng mắc của cấp dưới. Chẳng bao giờ có chuyện thư đi mà rơi tõm vào không gian vô hình như kiểu Việt Nam, và nếu ta làm lợi cho họ qua cái mail ấy, thì thôi rồi, cứ gọi là immediate response. Còn Việt Nam thì: thậm chí có lần đặt báo qua mail, và đã nói thẳng rằng, làm ơn viết lại mấy chữ confirm mà đằng kia cứ nhất định là phải im như cái nhíp, đến buồn cười. Là tại nước ngoài: phong cách làm việc rốt ráo, luôn làm hết sự cố gắng của mình, hay vì họ được dạy bảo về cách ta quan tâm đến những thứ xung quanh từ rất bé, hay là tại điều gì đây, hay ở Việt Nam, quan tâm, take care là một cái gì quá xa xỉ, ai cũng phải đứng trên người khác, ai cũng phải là đối tượng được quan tâm, hay là khi nào cần thì mới ơi hỡi đến, còn nếu việc mail hay không mail trả lời không ảnh hưởng gì quyền và lợi ích trước mắt thì sẽ không mail. Sự thiếu tình cảm, vô tình lúc nào cũng song hành với thiển cẩn về lợi ích lâu dài, nghệ thuật giao tiếp là ở chỗ đó, muốn hay hãy xuất phát từ cái tâm.

Nói xa nói gần, thì tóm lại cũng là để nói cái chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì rồi. Thôi, nghe tiếp bản này vậy http://mp3.zing.vn/bai-hat/Ai-Dua-Em-Ve-Various-Artists/ZW669I8U.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét