Làm sao anh có thể
Luôn ôn tồn như thế?
Anh thường nói rất ít
Nhẹ nhàng như làn gió
Chẳng mấy khi bông đùa
Mặt đa phần nghiêm nghị
Và chút gì âu sầu
Không có gì đam mê
Cảm hứng thì, đôi khi mới có
Anh nói chuyện với em
Như người lớn với trẻ nhỏ
Còn em thì
Mắt hấp háy
Tìm xem nơi nào anh ở đó
Thấy anh rồi
Môi chẳng thể giấu nụ cười lấp ló
Em tung tăng
Như chim chích nhỏ
Lúc nào cũng đợi
Để thấy người lớn vui
Và chờ…
Ánh mắt buồn nơi ấy
Xoáy cái nhìn
Khiến chim chích
Thẹn thùng quay mặt đi
Thế rồi
Ta vẫn đèo nhau
Qua từng con phố
Thường là quen
Và hiếm khi mới mẻ
Anh vẫn nói chỉ những từ rất ngắn
Và chim chích vẫn khấp khởi một niềm vui
Bám người lớn theo từng đợt gió lùa
Ngụp lặn nghĩ suy và ngụp lặn mong chờ
Ô làm sao…
Làm sao có thể?
Tiếc cho tứ thơ hay, mà viết ra - nhạt như nước ốc.
Trả lờiXóaChị không thấy nhạt em ạ.
Trả lờiXóaNgày xưa chị cũng viết lắm bài thơ như thế... tự ví von chàng là hồ tĩnh lặng, còn mình là trăng lon ton, trăng cứ muốn khuấy động mặt hồ lên nhưng đâu biết làm sao!
Tuy nhiều khi thấy mình sao mà ngây ngô khờ dại, nhưng giờ thỉnh thoảng nhớ lại, chị lại thèm cái hồn nhiên ấy :).
Enjoy it while you still can!