Trời nóng thế, tiếng nhạc của tuyển tập những bài hát hay nhất cho Valentine nổi lên nhẹ nhàng như cõi lòng tôi, sau một hồi buồn đến ngây người. Tôi đã luôn muốn viết, từ lúc trưa nằm bên cạnh bà, nhìn bà ngủ rồi nhìn lên trần nhà cố suy nghĩ về Trọng, cố lí giải là người đó tốt hay xấu, tại sao lại như vậy và hoài nghi vào khả năng đánh giá con người của mình, những lúc chạy xe một mình trên những phố Sài Gòn còn im lìm, nắng gắt, lún phún mưa và lác đác xe chạy, lúc ngồi trong quán cafe với Trọng mà không biết nói gì, mơ hồ nhìn những lọ hoa, tranh hoa, khăn bàn hoa, đèn hoa, hoa khắp mọi nơi, và cố trôi đầu mình vào những bản piano không lời, không có cốt truyện, chỉ như một thế giới siêu tưởng, và ước gì có thể sống trong thế giới siêu tưởng đó.
Thế rồi, mọi chuyện cứ rối bời cả lên, đến bây giờ, khi tiếng nhạc nổi lên, tôi mới chợt thấy là tôi muốn viết và tôi cần phải viết.
Tôi thấy mình đang trượt dài và không gì cứu vãn nổi, tôi ngồi suy nghĩ liên tục liên tục là tôi cần phải làm gì, tôi cố tìm ra thật nhiều lí do, thật nhiều cách thức có thể cho tôi một động lực để có thể tiếp tục cố gắng sống, nhưng tôi không tìm ra gì cả. Thậm chí tôi nghĩ mình cần trị liệu về tâm lý, hoặc tôi cần sự quản thúc bắt ép làm cái này cái kia của bố mẹ tôi. Rồi tôi nghĩ tôi sẽ mở ra một dịch vụ để giúp những người như tôi lúc này, nhưng ai mà tin và nghe tôi nói khi họ biết sự thật rằng chính quân sư của họ cũng đâu giải quyết được vấn đề của mình. Suy nghĩ về cái chết thậm chí đã len lỏi vào đầu tôi rằng, nếu được chết, làm một linh hồn bay lên mà thấy người ấy đau khổ vì tôi thì tôi cũng cam lòng. Trước đây, khi nghe nói đến những người chết vì yêu, tôi không tài nào hiểu được sao người ta có thể hành động như vậy, thì giờ, tôi thấy điều đó là hoàn toàn có thể, khi bạn thấy không còn mong muốn một điều gì trên đời này nữa, không có khát khao gì cả, cảm giác có lỗi và trách nhiệm với người thân cũng không cứu vãn nổi và mờ nhạt đến đau lòng.
Giá tìm được cái gì đam mê như em Khuê mê sách thì tốt biết mấy.
Giờ thì viết lách cũng chẳng ra làm sao rồi, không biết cách sao mà kết thúc được. Đành post tạm lên, rồi nằm suy nghĩ tiếp là phải làm gì, kiếm một cái động lực để tiếp tục cố gắng. Thật là không còn từ ngữ nào để có thể mô tả cái sự tồi tệ của tình trạng hiện tại.
Trống rỗng. Quặn thắt. Vô phương. Bí bách. Cạn kiệt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét