4:30 pm: mình kiên trì
là mình ko chat trước đâu.
4:55 pm: biết là người
ta sắp về rồi, nên mình sẽ hỏi là sắp về chưa, vì mình biết chắc là sắp về rồi.
5:00 pm: người ta bắt
đầu đi từ công sở về nhà.
5:30 pm: online để làm
gì, giờ này người ta đang lựa chọn hoặc tắm hoặc ăn, vì làm 2 cái đó cùng lúc
thì sẽ cập rập lắm. Mình tự nhủ một cách sâu cay: chờ đợi mệt mỏi và nó kinh khủng
lắm.
6:00 pm: bắt đầu lên lớp
khiêu vũ, và chờ khoảng 10-15 phút gì đó cho đủ học viên.
7:30 pm: ngày xưa thì
có lẽ giờ này dạy xong rồi, vì hồi đó lớp nhỏ, học nhanh.
7:32 pm: mọi thứ xung
quanh vẫn khá lặng im, và mình bắt đầu để status về chuyện này, với một nỗi buồn
langbiang.
7:45 pm: không còn một
chút hi vọng nào nữa.
7:54 pm: tiếng chuông
điện thoại vang lên và mình hầu như biết chắc đó là ai. Mình bắt đầu nói những
câu không suy nghĩ với máu cứ dồn lên não liên tục. Rồi thôi.
8:00 pm: bắt đầu suy
nghĩ miên man. Có lẽ nên đặt là chuyện tình qua internet – tin nhắn,cuộc gọi - và những điệu nhảy,
vì chỉ những khi ấy mới thấy vui, cảm thấy nó vừa đủ để làm dấy lên những cảm
xúc vui. Nhiều lần cũng định rủ đi đâu đó, nhưng mình đã biết trước sự thất bại
– không hiểu vì sao. Lần nào mình cũng nghĩ, mình sẽ không bao giờ đi chơi với
hắn nữa đâu, xong rồi tối 3 5 7 chủ nhật hoặc một tối não bị trống nào đó, mình
lại chờ ai đó rủ đi đâu đó.
Rõ điên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét