Không biết bao lần nói và nghĩ đến chữ cuối cùng.
Không biết bao lần để cho tâm trạng của mình tụt không phanh.
Không biết bao lần tự gieo chờ đợi vào lòng mình, rồi tự thất vọng buồn chán, chờ đợi nó đi qua, rồi lại tiếp tục đứng dậy kiếm cái gì đó ăn, kiếm cái gì đó làm. Cứ cái đà này mình sẽ không phải bị đau dạ dày do ăn uống thất thường vì học hành hay làm việc căng thẳng, mà là vì yêu!
Không biết bao lần tự mình hờn dỗi, rồi tự mình tha thứ để tiếp tục yêu thương. Mà dùng chữ "tha thứ" ở đây cũng không đúng, là tự mình đã hoang tưởng thôi, chẳng ai có lỗi với mình cả, mình chính là người có lỗi với mình nhiều nhất.
Không biết bao lần nghĩ đến, cố gắng đẹp nhất và tốt nhất có thể, để rồi những gì nhận được rất hiếm hoi, đôi khi những gì còn sót lại trong trí nhớ chỉ là một khuôn mặt cau có mà không hiểu lí do vì sao.
Không biết bao nhiêu người nói người đó là một kẻ ngốc mà sao mình cứ yêu, yêu đến hao gầy và xao xác.
Hình như mình thật sự sai lầm rồi, một trong những sự sai lầm lớn nhất cho đến thời điểm này, mà không cách gì có thể sửa chữa, có thể thoát ra khỏi. Nói chung là hoàn toàn đầu hàng chính mình rồi.
Cũng phát chán việc phải viết mấy điều này ở đây, chả có gì mới mẻ mà cứ bắt bà con phải đọc, nhưng mà cũng không còn chỗ nào khác để than.
Hehe, mới nghĩ ra trò này hơi bị hay, đó là post hình ảnh mới nhất của mình, bà con xem cho đỡ chán.
Em mặc áo đỏ, chứng tỏ yêu anh đấy nhé !!! :D :D :D :)) :)) :))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét