2 tháng 6, 2014
Xin lỗi tình yêu
“Tên cô gái trong bức tranh là Marie-Therese Walter. Cô ấy 17 tuổi khi Picasso yêu cô. Lúc đó Picasso đã có vợ, nên họ giữ mối quan hệ này trong bí mật. Nhưng ông ghi lại tình yêu của mình bằng cách giấu những chữ cái đầu trong tên của cô trong các bức họa của mình. Tất nhiên, Picasso không hoàn toàn sẵn sàng để ổn định, rồi ông rời bỏ Marie-Therese để đến với Dora Maar, cũng giống như khi ông rời bỏ vợ mình là Olga để đến với Marie-Therese. Nhưng Marie-Therese không bao giờ ngừng yêu Picasso. Và cô ấy đã tự tử sau khi Picasso chết.”
Chúng ta nói về chính trị, chúng ta nói về Đảng cộng sản, về xã hội dân sự, về giáo dục, về văn hóa. Vậy tại sao hiếm khi chúng ta nói về tình yêu, nhất là nói về đau khổ trong tình yêu, có lẽ cũng có, nhưng chẳng thấy mấy ai viết một bài dài thật dài, như một chính luận, một phân tích, về tình yêu của chính mình.
Chúng ta sợ một cuộc tổng sỉ vả, chúng ta sợ bị thương hại, sợ bị khuyên nhủ, sợ bị chế giễu vì sự sướt mướt lả lơi. Tôi cũng vậy, tôi tránh hết mức có thể việc bị mệnh danh là chúa than thở buồn khổ, nhưng thà rằng chúng ta một lần đem nó ra ánh sáng, nhìn vào nó chính diện, còn tốt hơn để nó lởn vởn trong bóng tối như con ma không rõ hình dạng nhưng cứ bóp nát đè nặng trái tim ta.
Đi thẳng vào vấn đề nhé, cho đỡ hồi hộp đau tim. 99,99% đàn ông ngoại tình. Tình yêu, vốn được tôn thờ, là cái gì đó cực kỳ thiêng liêng, cao quý, dường như là nguồn sống, là sinh lực của cả địa cầu này, và nếu còn có điều gì sót lại có thể khiến buồn đau và nước mắt tan biến, chỉ có thể là tình yêu. Nhưng có vẻ khái niệm vĩnh cửu, một và chỉ một là khái niệm không có thật, là mong ước hão huyền nhất của loài người. Khó lắm chứ, làm thế nào ta có thể sống và yêu thương một lòng một dạ với chỉ một người trong vòng 50 năm, (nhân tiện, chúng ta nên tự trao cho mình huân chương 50 tuổi tình, như kiểu 50 năm tuổi Đảng, nếu ta đạt đến được điều đó, và tôi tin chắc đó là điều kỳ diệu nhất). Vậy ý nghĩa của việc ta cứ không ngừng lao đi, tìm kiếm, không ngừng rung động, đam mê, xúc động, cảm động, xong rồi chúng ta đau khổ khi tình yêu bỗng một ngày trở nên nhàm chán, hôn nhân trở thành địa ngục, khi ai kia bỗng trở nên thờ ơ, lạnh nhạt và yêu một người khác, và điều tồi tệ nhất là chúng ta không cùng lúc hết yêu, bao giờ cũng có một người phản bội trước (đôi khi họ cũng chẳng phản bội, chỉ là họ thấy chán rồi, thấy mệt mỏi, thấy hết hấp dẫn rồi, thế thôi), còn người còn lại vẫn cứ yêu, vẫn cứ xỉ vả, đôi khi họ vẫn cứ yêu đến hết đời, đôi khi họ tự tử nữa, vòng tuần hoàn của hạnh phúc và đau khổ đó có ý nghĩa gì?
Có lẽ, ta nên bỏ khỏi đầu mình thứ khái niệm hão huyền đó đi, tôi tuyên bố, chúng ta đã bị tiền nhân đánh lừa rồi, đó là một trò mị dân tẩy não hoành tráng nhất từ trước đến nay, diễn ra trên phạm vi khắp toàn cầu, bằng một hệ thống truyền đơn cực kỳ hoành tráng, chỉn chu và đầy tính nghệ thuật. Và chúng ta tiếp nối niềm mơ ước đó từ thế hệ này sang thế hệ khác. Chúng ta giày vò bạn tình khi họ hết yêu, khi họ phản bội, chúng ta đánh ghen, chúng ta tạt axit, phương Tây thì còn đỡ, chứ phương Đông thì tìm đủ mọi cách để làm sao ta không hạnh phúc thì kẻ cướp đi người ta yêu cũng không được hạnh phúc, nói thẳng ra là “bà đau khổ thì chúng mày cũng đừng hòng hạnh phúc”.
Ừ thì bỏ khái niệm đó đi, ừ thì đừng mong chờ cái gì là mãi mãi, đừng nghĩ là phải tìm cho ra bằng được ai đó đúng là nửa kia, là người mà số phận đã sắp đặt, (đấy thấy chưa, tiền nhân tẩy não hơi bị hay, một hệ thống khái niệm khá hoành tráng), nhưng khi đã yêu rồi, làm sao không tránh khỏi đau khổ khi người kia hết yêu, từ trong sâu thẳm, ta thấy mất mát quá lớn. Ở trường hợp của tôi, sự đau khổ của tôi nhân lên nhiều nhiều lần đến nỗi nhiều lúc tôi nghĩ, cuộc sống này rút cuộc là vì điều gì, để làm gì, tôi không còn thấy ý nghĩa ở nó nữa, chỉ là sự chịu đựng, không hơn không kém. Sở dĩ như vậy là vì tôi bị khủng hoảng niềm tin, tôi đã nghĩ tình yêu là thứ gì đó thiêng liêng lớn lao và nếu chính là nó thì nó không thể đổi thay, vì khi bắt gặp nó, quả thật là nó đã quá mạnh mẽ, xảy ra cùng lúc ở cả hai người, tôi thậm chí đã nghĩ, cuộc đời này tôi sẽ chỉ bắt gặp nó một lần.
Đúng vậy, một khi đã từng yêu ai đó, đau khổ là không thể tránh khỏi khi tan vỡ, nhưng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, thế giới này cũng tốt đẹp hơn nhiều, nếu ta có thể xem sự đến đi là sự thường tình, hết mình và rộng mở đón nhận tình yêu, rồi cũng nhẹ nhàng chấp nhận khi ai đó hết yêu. Tình yêu không có lỗi, ta sẽ bước tiếp như thế nào, ta có thể tiếp tục yêu, và chấp nhận yêu bằng tất cả dù không được đền đáp như Marie-Therese, ta có thể để nỗi đau ở trong mình đủ dài như nó muốn, có thể để thời gian vùi lấp nó nếu có thể, có thể im lặng trước gió, có thể khóc, đôi khi ta lao mình vào công việc hoặc các đam mê khác (dù thường thì lại mỗi khi có chút thời gian dành cho mình, thì nỗi đau lại trỗi dậy lớn như chưa hề vơi đi chút nào), nhưng ít nhất hãy chấp nhận, đừng oán trách, đừng thù hận, đừng đạp đổ bất cứ cái gì cả. Theo tôi cuộc sống chính là như vậy, leo qua những ngọn núi, vấp ngã, rồi lại leo, để tin rằng có những ngọn núi đẹp, những đồng cỏ xanh, những bông hoa vàng luôn ở phía trước.
Nếu được yêu lần nữa, được bắt gặp cảm xúc đó lần nữa, tôi sẽ yêu hết mình, tôi sẽ không bao giờ hoài nghi liệu anh có yêu em dài lâu hay rồi thứ gì cũng như đồ thị hình sin, không bao giờ, đời người là hữu hạn, hạnh phúc là mong manh, em sẽ nắm lấy, chăm chút và làm nó tươi mới từng ngày, từng phút từng giây, vì không biết ngày mai, anh sẽ yêu cô gái nào khác.
Xin lỗi tình yêu.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét