2 tháng 6, 2014

Nếu còn nhân ái xin đừng lặng im

Nhiều dự định còn ấp ủ, nhiều việc phải làm, phải bỏ cái phần trái tim ngu ngốc ra khỏi con đường đó, nhưng tôi chẳng làm gì, tôi ngồi yên lặng bên bàn, bên cửa sổ, gió quạt thốc từ sau lưng tạo cái cảm giác nhờn nhợn rất phù hợp với cái thứ ánh trời sáng không ra sáng, âm u không ra âm u, gọi là ánh trời vì tôi không thể nhìn thấy bầu trời ở trước mặt nữa rồi, vẫn khung cửa sổ bằng sắt, vẫn những tua rua màu đỏ phất phơ dưới một tấm nạm ngọc treo ở chấn song, nhưng ngôi nhà to mới xây được vài tháng ở cách vài căn lấp hẳn khoảng trời rồi, vài giò phong lan mới trồng để ngay ngắn thấy từ ban công nhà bên ấy. Mạng miết chập chờn, tôi bật list nhạc có sẵn từ lâu, nghe Sometimes when we touch, lật giở những trang điện tử của Sống để kể lại của Marquez, mơ tưởng mình có thể viết một câu chuyện từ chính những dữ liệu của đời mình.

Tôi thường tự hào, không có câu chuyện nào từng đọc qua mà tôi không hiểu được ý tác giả, cho dù là kết cấu hậu hiện đại hay là gì gì đi chăng nữa, nhưng chỉ một con người, bình thường như bao người, một động thái, một cử chỉ mà tôi không bao giờ hiểu được điều đó nghĩa là gì. Động thái của việc không có động thái gì, cử chỉ của việc không có cử chỉ gì, sự im lặng. Sự giải mã liệu có quan trọng không? Có lẽ không quan trọng, vì những suy nghĩ rạch ròi và lí trí đã cho ra kết quả tốt nhất của bài toán, ứng xử như thế nào, làm gì tiếp theo, định đoạt gì cho hành động của mình. Giải mã sự im lặng của một vị khách vãng lai trong cuộc đời có lẽ không quan trọng. Nhưng lần đầu tiên và lần cuối cùng, viết về điều này, không nhằm hướng đến ai cả, không vì ao ước ai đó đọc hay bấm like hay comment gì cả, viết cho chính mình thế thôi.

Sự im lặng chối từ sự can thiệp và tương tác giữa người này với người kia. Một sự phản đối hay giận dữ, hay than trách phiền lòng thật ra tốt hơn nhiều, để nói rằng, điều em làm, điều em nói đã động chạm vào những nơ ron thần kinh của tôi, theo cách nào đó, tôi có phản ứng lại, tức là em còn có ý nghĩa với tôi, em vẫn tồn tại trên đời này, dẫu là người đi qua, nhưng là dấu chân khiến tôi phải để ý, là dấu chân khiến tôi phải chùi xóa, phải xua đuổi, dù là chỉ để chùi xóa, xua đuổi. Sự im lặng là bức tường bê tông cốt thép hoàn hảo bất khả xâm phạm, dù em có đấm vào, tôi vẫn không suy suyễn, chỉ có em là sẽ thấy đau thôi, tôi dựng lên cho mình một thế giới riêng mà em không bao giờ hiểu tôi nghĩ gì, bởi vì đơn giản, đáng lẽ ngay từ đầu em đã không nên ở trong, xuất hiện ở thế giới đó, em ngốc ạ, em nhầm rồi, hãy đi gõ vào những cánh cửa, đừng gõ vào tường bê tông cốt thép nữa.

Tôi chờ đợi, như cả trăm lần chờ đợi khác, tự nhủ, nốt lần này nữa thôi, nốt lần này nữa thôi, mình sẽ không thế nữa đâu, sau lần này mình sẽ làm một chiến binh rừng Amazon, một phút, hai phút, mười phút, ba mươi phút, một tiếng trôi qua, nhạc liên tiếp chuyển bài, trời đì đoàng chuyển mình cho một cơn giông chiều, lòng tôi chùng xuống, sự buồn rầu cũng giãn ra, không còn những khao khát mong đợi hay oán trách, buổi chiều mới đây còn tự cho mình là trưa thoáng chốc đã đẩy mình sang cái dốc bên kia của thời gian, tôi bỗng nhớ một trích đoạn của Paul Griffiths khi viết về Bach là “A note sounds. Then it sounds again. But everything has changed.” Đúng, qua từng khoảnh khắc, mọi thứ đã khác rồi, nhưng sự im lặng thách thức cả thời gian, thách thức cả triết học biện chứng, sự im lặng là chân không tuyệt đối, là tàn nhẫn nhất trong mọi tàn nhẫn, là vô minh nhất trong mọi vô minh, là phủ định của tất cả mọi phủ định và tất nhiên, cũng phủ định luôn cả mọi khẳng định. 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét