Tập 1 ở đây, vì liên quan mật thiết đến chủ đề ăn chay.
Chúng tôi dậy khoảng 7h và bắt đầu ngày mới bằng việc tắm nước nóng, cảm giác sảng khoái và nhẹ nhàng đến lạ kỳ, ăn vận lịch sự rồi dung dăng dung dẻ dắt tay nhau ra phía nhà hàng để ăn sáng. Không có tiệc buffet lộng lẫy như Lan Rừng, mà cũng đúng thôi, mùa vắng khách, lèo tèo vài ba người mà làm bữa sáng buffet chắc resort lỗ nặng. Thực đơn chỉ có phở gà và bánh mỳ ốp la, nước uống chỉ có trà đá, cà phê và nước cam chai. Vì ăn chay trường, chúng tôi đành gọi bánh mỳ chấm sữa. Liền sau đó một đoàn khách Hàn Quốc vào ăn sáng.
Ngồi đợi mãi chẳng thấy bánh mỳ đâu, trong khi bàn khách Hàn Quốc cạnh bên cứ dần được phục vụ rất xôm, phở của họ đã lên cả, chúng tôi nghĩ thầm cũng đến lượt mình có bành mỳ rồi, ai dè họ vẫn tiếp tục được phục vụ cafe. Bà và tôi bực quá, đứng dậy ra về, ghé vào lễ tân phản ánh mọi chuyện, bảo rằng chúng tôi chỉ ở đến 12h trưa thôi và sẽ sang khách sạn khác, lễ tân rúm ró mặt không nói được gì níu chân chúng tôi lại.
Hai bà cháu về phòng bày biện bữa sáng với sandwich, chả, pate, cà rốt, dưa leo, tráng miệng với bánh gạo lứt nấm hương. Ăn uống no nê xong, bà bảo tôi sang resort Intourco gần đó xem phòng ốc thế nào thì liền lúc một chị thuộc bộ phận quản lý vào xin gặp bà tôi để xin lỗi. Về phần tôi thì vẫn sang Intourco.
Tôi mặc váy hoa và đội mũ vành sọc đen trắng, mang xách đen và đi giày đế bằng cao. Trong số những chuyện khiến tôi có thể tự tin là chuyện đi bộ, tôi luôn nghĩ mình đẹp khi đi bộ với dáng đi thẳng và mặt nhìn thẳng về phía trước. Đường bên phải giáp biển rất mát với hàng cây và các khách sạn che nắng, đi bộ chừng 300m thì tôi đến Intourco. Từ lễ tân cho đến anh bảo vệ đều chuyên nghiệp và ân cần hết mức dù tôi chỉ đến để xem phòng ốc thế nào. Mùa vắng khách nên tôi được offer hẳn giá phòng hướng vườn khi ở phòng hướng biển, tiện nghi đủ cả, nhưng không làm tôi thấy thoải mái. Sơn Thuỷ có không gian rộng mở, yên tĩnh, lối đi lại trong phòng cũng rộng rãi hơn Intourco, dù thiết kế không sang trọng bằng, nhưng cảm giác khoáng đạt và nhẹ nhàng là điều rất tinh tế mà chỉ có thực sự vào ở mới phân biệt được.
Về đến phòng thì việc điều đình của bà với phía quản lý resort đã xong. Bà tôi yêu cầu cả người phục vụ nhà hàng phải xin lỗi. Bà luôn tìm mọi cách để dạy bảo, đào tạo tôi nhiều nhất có thể về sự tinh tế trong cuộc sống. Bà bảo rằng, một khi họ đã biết lỗi thì mình đừng làm họ mất mặt đến cùng, bà còn dùng một bài học rất hay giúp người phục vụ hiểu vấn đề mà tôi cũng phải phục bà quá chừng, rằng đường các anh đi, các công trình cây xanh... là do người Việt Nam đóng thuế, chứ không phải khách du lịch nước ngoài, nên các anh phải tôn trọng người Việt Nam chứ; nhưng chúng tôi cũng đâu đòi quyền lợi gì hơn, chỉ là muốn được phục vụ bình đẳng thôi, cái ăn cũng không có gì phải gấp gáp, hay tranh giành thiệt hơn, nhưng tôi đang ốm, nếu trễ giờ uống thuốc thì sao tôi có thể an tâm dưỡng bệnh ở đây. Từ lúc đó thái độ của nhân viên resort khác hẳn và chúng tôi được giảm giá 10% tiền phòng.Đúng là trong cái hoạ có cái may.
Trưa chúng tôi gọi 1 tô cơm và 1 tô canh chỉ nêm muối, ăn với rau củ kho đem theo, tráng miệng với ổi. Tối thì ăn cháo, tráng miệng với táo. Giữa buổi thì có kẹo đậu phộng, nước yến, bà thì uống nước đậu săn hãm nóng mà mẹ tôi biếu bà đợt sau tết. Nguyên ngày chúng tôi chỉ trả 50.000 đồng tiền ăn và bà cứ cười trêu bảo, ôi thế thì bà cháu mình làm resort lỗ mất, nếu bà không phải về để châm cứu chắc bà ở đây nghỉ đến chục ngày.
Chiều bà cháu tôi đi bơi. Hôm nay tôi bơi rất nhẹ nhàng khoan thai chứ không thở gấp như trước, bà cũng giúp tôi sửa tư thế bơi để lướt nước nhanh hơn và có thẩm mỹ. Những khi bên bà, tôi luôn thấy mình học được rất nhiều điều. Bí quyết của bà để có chuyến du lịch thoải mái, sạch sẽ và tiện nghi đó là những vật dụng nhất thiết phải có: khăn lau bàn, khăn lau chén, giấy báo để trải khi ăn uống, dao, kéo, miếng rửa chén và nước rửa chén (bà dùng nước Amway đậm đặc đựng trong cái hũ bé xíu rất gọn), bọc nilon, phích nước nóng giữ nhiệt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét