Nãy giờ chờ cái laptop khởi động xong, cũng đủ làm cho một vài ý tưởng có thời gian bỏ chạy khỏi đầu tôi.
Hôm nay tôi đau đầu kinh khủng, tôi chỉ nằm và lướt web bằng cái điện thoại bé tý cho đỡ buồn. Rồi tôi đọc blog của Hiển. Bạn ấy đã bắt đầu bằng câu “hôm nay đau tim”, và thế là tôi nghĩ tôi nên bắt đầu bài viết hôm nay của tôi bằng “hôm nay đau đầu”. Đôi lúc tôi ước mình có thể viết những điều đơn giản và tuỳ hứng giống như Hiển, về bất cứ điều gì, thậm chí đôi khi những điều ấy không mạch lạc, không kết cấu, nhưng phần lớn, tôi bị áp lực “tác phẩm nghệ thuật”, thật giả tạo và đáng phê bình.
Tôi là một kẻ thích chơi trò tung/ ném bóng kinh khủng, dù phần lớn thì không có ai chụp, hoặc là người mà tôi định chuyền bóng cho, thường cho bóng rơi không thương tiếc. Hihi, thế mà tôi vẫn cứ can đảm và liều mình tung bóng bất cứ khi nào tôi có cảm hứng và nhiệt tình, mặc kệ cho kết quả thế nào. Người lớn thiệt là không bằng trẻ con, tụi nó lúc nào cũng thích chụp bóng và tụi nó thường cười rất nhiều.
Hôm nay bà tặng cho tôi một chiếc áo, vải bà mua ở Hà Nội, và được may bằng bàn tay của một thợ may nổi tiếng đẹp ở Hà Nội. Phải nói cái áo ấy thuộc vào hàng diêm dúa nhưng tôi thích cái áo kinh khủng, nó hiền hoà, dịu dàng nhưng cũng bốc lửa y chang tôi vậy. Và bất cứ quần áo nào đẹp tôi đều quy cho việc là tôi phải mặc nó để đi tập khiêu vũ.
Dạo này tôi bị chán cơm, tôi không có hứng ăn cơm, hay nấu nướng gì, đây là hội chứng hậu “bố mẹ vào chơi”, mỗi lần bố mẹ vào chơi là mang theo một nùi đồ ăn, và tôi đánh mất đi kỷ luật làm việc nhà và sinh hoạt điều độ, trong đó có bao gồm việc thiết kế xem mỗi ngày ăn gì. Dạo này đến bữa tôi chỉ nhai gạo lức rang, ăn vài thứ bánh vớ vẩn, ăn kẹo và uống nước cho qua bữa, tối đến thì tôi uống nước trái cây ép hoặc rượu trái cây, rồi tôi uống trà, rồi cố gắng đi ngủ để cơn đói không kịp vồ đến. Nếu theo triết lý của Julia Child (mới đọc được ở FB của Nam tồ), thì nếu càng ngày tôi càng ít thích ăn, có nghĩa là tôi đang dần trở thành 1 người xấu. To some extent, nghĩ cũng đúng đấy. Không có ý định làm mất đi sự trong sáng của Tiếng Việt, nhưng dạo này thích cái cụm từ ấy trong tiếng Anh, vô thưởng vô phạt, và nghe có vẻ là “biết nhìn nhận vấn đề ở nhiều khía cạnh”, ảo dễ sợ.
Tôi có một hộp trà gừng, trên nhãn hộp, ở mục Direction, nhà sản xuất đã ghi thế này: “It’s might used many times daily.” Thật là một câu direction tai hại, và chỉ nhắm vào mục tiêu lợi nhuận, nếu nhà sản xuất ấy thay bằng câu “It’s might used early in the morning daily” thì tôi sẽ đánh giá cao hơn rất nhiều, vì trà gừng uống buổi sáng thì tốt như nhân sâm, uống buổi chiều độc như chì, và uống buổi tối độc như thạch tín.
Còn gì nữa không? Chắc là hết. Thực ra còn một điều lấn cấn định viết. To some extent, không ai là người có lỗi. Nhưng, to some other extent, tôi vẫn ghét kinh khủng sự vô cảm. zz.
Ờ xí quên, hôm nay bị ô tô taxi ủi vào nữa, miệng thì cứ la to nhất có thể, như trời đang sập, nhưng mà tay lái vẫn giữ rất vững, kết quả là không bị sao hết, còn kịp chạy một khúc xong quay lại gật đầu tỏ ý xin lỗi, dù không biết chắc lỗi do ai, nhưng chắc chắn có lỗi của mình vì mải nhìn ven đường tìm vài thứ. Rất có thể là việc la hét rất giúp ích trong việc giữ thăng bằng. :)))
PS: tựa đề cũng quá ảo, phải xin lỗi là tôi đang dần trở thành 1 người xấu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét