11 tháng 4, 2013

Nỗi buồn... đôi khi là bình yên hơn

Lâu lắm rồi mới nghe mưa xào xạc qua những tán lá, qua ô cửa, trên mái tôn. Mưa vừa xa vời mà vừa thân quen. Mưa như đã lâu lắm rồi chưa ghé ngang đời em. Thật sự là em thấy nhớ mưa, dù mưa chỉ đem đến cho em cảm giác buồn man mác, cảm giác muốn tự ôm ấp mình trong văn phòng vắng vẻ, hoặc phòng trọ cũng vắng vẻ, cảm giác được một mình với mưa, lạnh lẽo và rét mướt.

Còn anh, em cũng không rõ anh từ đâu tới, vì cớ gì lại bước vào cuộc đời em, khiến em buồn, phấp phỏng và hiếm khi em bình yên. Em không rõ chỉ có em như thế, hay những người đang yêu đơn phương đều thế. Một ngày làm việc, làm thì em cứ làm, mà nghĩ đến anh thì em vẫn cứ nghĩ, em vẫn cứ chờ anh online. Sáng nay không thấy nick anh sáng, em đoán là anh bận làm. Chiều đến thấy anh online, em cũng chỉ im lặng thôi, rồi em theo dõi từng dòng status của anh, xem anh nghĩ gì. Hẳn là hiếm bao giờ hoặc là không bao giờ những dòng đó có chút gì dành cho em. Và em biết thế giới đó với em cũng xa vời. Rồi khi chiều tà, anh nói một đôi câu mà với em nó như là vài giọt mưa sa xuống khu vườn khô cằn héo hắt. Em vừa đợi mong anh sẽ hẹn gặp em, nhưng em biết nếu điều đó xảy ra, em cũng chẳng được vui, em sẽ phải lo lắng mình sẽ đi đâu làm gì nếu mình gặp nhau, em sợ mỗi khi anh hỏi em câu đó.

Có lẽ, em và anh vốn là không dành cho nhau, vậy ông trời cho mình gặp nhau để làm gì nhỉ?

Em định bụng, sẽ thôi đốt lửa lòng, để cho dù buồn nhưng được bình yên, không có đợi chờ, không có lo lắng, và cũng không có những sự khấp khởi không kìm nén được, tốt nhất là, em im lặng và đi con đường của mình...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét